Trầm Nịch
Chương 73 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Trong lều, Ngũ Tử Ngang đang viết thư cho Tần Ca. Hắn đã viết xong một bức thư, nhưng đây là thư công, là Lương Vương dâng lên cho Hoàng Thượng, còn hiện tại hắn đang viết cho Tần Ca, là thư của Ngũ Tử Ngang dành cho Tần Ca. Thủ phủ của Phượng Minh quốc cách kinh thành Đại Đông rất xa, đi và về cũng phải mất tám chín tháng. Chỉ cần nghĩ đến đây thì hắn cảm giác như bị hành hạ. Nhưng là vì tương lai của hắn và Tần Ca, vì hắn muốn một tay che trời, sau này sẽ thường xuyên phải phân ly như vậy.
Khi sứ đoàn Nữ Trinh quốc đến kinh thành, bởi vì Lộc Nhi tửu trong quý phủ của hắn mà hắn và Việt Lặc Da kết giao bằng hữu. Lần này đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh quốc, Tần Ca lại cho hắn có cơ hội cùng Phượng Minh Vương kết giao. Muốn có được quyền thế cần phải mất thời gian, chậm rãi bắt vào trong tay. Đối với việc hắn được sủng ái, những người bảo thủ trong triều rất hoảng sợ, vì trấn an những người này, Tần Ca đành lựa chọn phái hắn đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh. Đợi cho hắn từ Phượng Minh trở về, những người giao hảo với hắn từ Vịnh Xuân yến cũng tiến lên con đường làm quan, thì trên cơ bản đã có thể đứng vững trong triều. Chỉ cần hắn hộ tống Hà Hoan hồi kinh thuận lợi, sau đó nhận được thư tín liên minh giữa Phượng Minh và Đại Đông, thì Tần Ca muốn ban thưởng một cách sủng ái cũng không có gì là vô lý, những người đỏ mắt ghen tỵ cũng không thể nói gì hơn.
“Hô…”
Thở hắt ra, Ngũ Tử Ngang sờ lên chuỗi tràng hạt bằng Dương Chi ngọc trên cổ tay, tiểu quỷ đưa tin, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy ra cung. Không ai chăm sóc, Tần Ca có phải lại không thèm quan tâm đến thân mình mà sẽ thức trắng đêm để phê duyệt tấu chương hay không? Nhẩm tính ngày tháng, hắn không kịp quay về khi Liễu Song hạ sinh, như vậy cũng tốt, hắn không ở kinh thành, Tử Anh cũng có thể viện thêm chút cớ để ở bên cạnh Liễu Song.
Tần ca:
Ta rất nhớ ngươi, dọc đường đi ta vẫn luôn muốn giục ngựa trở lại kinh thành để gặp ngươi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con đường Lương hậu của ta thì ta lại cố nhịn. Ta không thể cô phụ dụng tâm của ngươi, nam nữ tình trường không phải là thứ mà ngươi muốn. Ngươi muốn chính là ta có thể dưới một người trên vạn người, là ta có thể một tay che trời. Vì để ngày này sớm đến, ta có thể nhẫn nại tất cả, chỉ duy nhất một chuyện không thể chịu đựng: Chính là người trong lòng của ngươi không phải là ta.
Tần Ca, nếu nhàn rỗi thì ngươi đi đến tiểu viện của hai chúng ta mà nghỉ ngơi. Ở trong lòng ta, Vương phủ không phải là nhà của ta, tiểu viện nho nhỏ kia mới chính là nơi mà ta muốn trở về.
Ta nhớ ngươi, không có ngươi ở bên cạnh, mỗi buổi tối đều vô cùng gian nan. Khi ngủ không được thì ta thường sờ lên chuỗi tràng hạt mà ngươi đã tặng cho ta, nhớ lại những khi chúng ta ở bên nhau, ta mới có thể mơ màng mà an giấc, nhưng mỗi khi mơ thấy ngươi trong mộng thì ta liền thức tỉnh. Bởi vì khi ta định ôm ngươi thì hai tay của ta lại rơi vào khoảng không.
Tần Ca, tuy rằng ngự trù trong cung làm thức ăn không ngon bằng ta, nhưng ngươi cũng phải ăn nhiều một chút. Ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi nhiều như thế nào đâu, cũng may hiện tại trời nóng, ngươi sợ lạnh nên tay chân sẽ không tiếp tục bị tổn thương do giá rét, nhưng trời nóng thì ta lại lo, lo ngươi ăn không ngon ngủ không yên. Tần Ca, đáp ứng ta, đáp ứng ta rằng ngươi sẽ tự chiếu cố cho chính mình.
Đem tất cả nỗi nhớ và sự lo lắng viết xuống từng câu từng chữ, Ngũ Tử Ngang không thể dừng bút. Mỗi một ngày đều có rất nhiều chuyện muốn nói với người nọ, nhưng vì để tránh phiền phức mà hắn không thể mỗi ngày đều viết thư cho Tần Ca.
Sau một canh giờ, rốt cục Ngũ Tử Ngang cũng viết thư xong. Đem thư công giao cho người đặc trách mang về kinh thành, còn thư hắn viết riêng cho Tần Ca thì giao cho một tên tiểu quỷ.
Không khí bên ngoài lều rất yên ắng, ngoại trừ thị vệ tuần tra ban đêm thì mọi người đã đi ngủ, Ngũ Tử Ngang cũng nằm trên giường nhưng không buồn ngủ, trong đầu tràn ngập bộ dáng động tình của Tần Ca, khiến cho khóe miệng của hắn thản nhiên mỉm cười.
……
Sau khi hầu hạ Hoàng Thượng an giấc, Ôn Quế buông màn xuống, thổi tắt mấy ngọn nến, thấp lên một chút huân hương cho dễ ngủ rồi mới nhẹ nhàng lui ra. Tối nay sẽ do Diêm Nhật trực, hắn có thể quay về nghỉ ngơi. Theo bản năng, hắn nhìn thoáng qua góc tường mà Khổng Tắc Huy vẫn hay dựa vào, bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Quế lại hiện lên vẻ lo lắng dị thường, từ khi Vương gia đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh cũng đã quá mười ngày, sau đó hắn cũng không nhìn thấy Khổng thống lĩnh. Hắn đã bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng chỉ nói Khổng thống lĩnh xin nghỉ vài ngày, khi Khổng thống lĩnh trở về thì Ôn Quế phải vô cùng cẩn thận với ngôn hành của Khổng thống lĩnh, có gì dị thường thì phải lập tức bẩm báo.
Âm thầm thở ra một hơi ngột ngạt, Ôn Quế ly khai tẩm cung, công đạo những địa phương cần phải chú ý với mấy tên thái giám trực đêm, hắn không quay về chỗ ở của mình mà lại đến tiểu viện của Khổng Tắc Huy. Trong viện vẫn giống như mấy ngày trước đây, không hề thấp đèn, chứng tỏ chủ nhân vẫn chưa quay về.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Khổng Tắc Huy đứng lên, nói một cách nghiêm túc, “Lần này thuộc hạ đi chỉ là vì để giải quyết trước việc kia.”
Tần Ca gật đầu, Khổng Tắc Huy bước đi, hắn không chờ Ôn Quế mà lại ly khai hoàng cung trước.
Sau khi Tần Ca đến ngự thư phòng thì Ôn Quế cầm lấy lệnh bài của Hoàng Thượng đã cho hắn, ngồi lên xe ngựa do Hoàng Thượng đã lo liệu để hắn xuất cung. Khi xe ngựa chạy được một quãng, đi ngang qua một ngõ nhỏ thì có một bóng người xuất hiện trong xe của hắn. Xe ngựa chạy ra ngoại thành, chạy thẳng đến biệt viện của Lương Vương Ngũ Tử Ngang ở ngoại ô.
Sau khi Ôn Quế đi, Tần Ca lệnh cho Diêm Nhật tạm thời tiếp nhận công việc của Tổng quản thái giám. Vị tiểu thái giám với khuôn mặt trắng bệch, bước đi nhẹ nhàng không một tiếng động giống như u hồn đột nhiên một bước lên trời, khiến cho vô số người phải ghen tỵ đỏ mắt. Khi mọi người đang nghị luận có phải Ôn Quế bị Hoàng Thượng giáng chức hay không, hoặc là khi nào sẽ bị Diêm Nhật chèn ép, thì thế lực của Diêm La điện đã chính thức xông vào đại nội hoàng cung.
……
“A!! Cứu ta…..Cứu ta….”
Đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, toàn bộ lông tơ trên người Ôn Quế đều dựng đứng, sởn cả gai ốc. Hắn nghiêng đầu rồi thấp giọng hỏi người bên cạnh, “Người ở bên trong là ai vậy?”fynnz.wordpress.com
“Suỵt….” Khổng Tắc Huy kéo hắn đi đến bên cửa sổ, chọt một ngón tay vào giấy dán cửa rồi nhỏ giọng nói, “Nhìn, nhớ rõ không được lên tiếng.”
“Nga.” Ôn Quế tiếp cận, một con mắt nhìn vào trong phòng, khi hắn nhìn thấy người kêu la cứu mạng trong phòng thì mặt của hắn trở nên đỏ ửng, liên tục rút lui vài bước. Người ngồi trên giường đối diện với cửa sổ hoàn toàn xích lõa, tứ chi bị trói ở trên giường! Tóc tai hỗn độn che khuất khuôn mặt, bất quá vừa rồi chỉ cần liếc mắt nhìn thì Ôn Quế vẫn nhìn ra người nọ là nam tử.
“Suỵt….” Ra hiệu chớ có lên tiếng, Khổng Tắc Huy lại khoét một lỗ trên cửa sổ, sau đó ôm lấy bả vai của Ôn Quế rồi kéo hắn sang, “Nhìn kỹ, đừng lên tiếng.”
Ôn Quế miễn cưỡng liếc mắt nhìn vào.
Lúc này một cánh cửa trong phòng mở ra, một người che mặt đi vào, sau lưng hắn có năm hán tử cường tráng. Người nọ chỉ vào nam tử trên giường rồi ra hiệu cho năm tên hán tử, sau đó liền ly khai, cũng đóng cửa lại.
Ực, Ôn Quế cơ hồ nghe được tiếng nuốt nước bọt của mình, đây là muốn làm chuyện gì? Sau đó đôi mắt của hắn trợn to, thân thể cứng ngắc, bàn tay đang ôm trên bả vai của hắn vẫn dùng sức chế ngự hắn, Ôn Quế không thể lui ra. Không phải bảo hắn đến đây để hỗ trợ hay sao? Vì sao lại muốn hắn ở đây xem Đông Cung sống!!!
———