Trầm Nịch
Chương 78 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Lương Vương phi lâm bồn, không chỉ có người trong Vương phủ hớt hả ngược xuôi mà trong cung cũng phá lệ khẩn trương. Cứ mỗi nửa canh giờ lại có người chạy vào cung báo tin, Tần Ca thậm chí phái cả ngự y tốt nhất trong cung đến Vương phủ, như vậy đủ thấy Hoàng Thượng sủng ái Lương Vương như thế nào. Liễu phủ thì vừa vui sướng vì được Hoàng Thượng ân sủng lại vừa lo lắng Liễu Song đang bước một chân ở quỷ môn quan. Nếu Liễu Song có thể sinh hạ nam hài thì không chỉ có thể bảo đảm địa vị của nàng ở Lương Vương phủ, mà dựa theo tình hình Hoàng Thượng coi trọng việc này như thế, nếu là nam hài thì chắc chắc sau này Hoàng Thượng lại càng ân sủng đối với Ngũ Tử Ngang nhiều hơn.
Lúc này trong Lương Vương phủ, Liễu Nhiễm cùng phu nhân, Phạm lão thái thái, Ngũ Tử Anh, Ngũ Tử Hoa đều ở Độc Tâm cư chờ đợi. Ngũ Tử Anh ôm đầu lui vào trong góc, nữ nhân mà hắn yêu nhất đang ở trong phòng sinh hài nhi của hắn, nhưng hắn không chỉ không được ở bên cạnh mà ngay cả một câu cũng không thể nhiều lời, hắn cắn chặt môi, từ bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn tựa như có một thanh chủy thủ đang đâm vào tâm can của hắn.
“Tử Hoa, phái người đi báo tin cho đại ca của ngươi chưa?” Phạm Ngũ Thị không còn tâm tư đi lo lắng thái độ dị thường của Ngũ Tử Anh, nàng hỏi một cách nôn nóng.
“Đã phái người đi.” Ngũ Tử Hoa liếc mắt nhìn nhị ca một cái, trong lòng vừa vội lại vừa sợ.
“A…..A…..”
Tiếng kêu của Liễu Song tràn đầy thống khổ, đã quá hai canh giờ mà chỉ mới đau bụng tiền sản. Hai nắm đấm của Ngũ Tử Anh bị siết chặt đến mức trắng bệch, gân xanh ứa ra. Ngũ Tử Hoa lặng lẽ đi đến bên cạnh nhị ca rồi ngồi xuống, nâng tay choàng qua vai của hắn. Thân thể của Ngũ Tử Anh chấn động, lại tiếp tục cúi đầu.
Bọn thị nữ liên tục ra ra vào vào, chợt nghe bà mụ trong phòng kêu to, “Vương phi nương nương, người cố chịu đựng một chút, người phải giữ lại khí lực a. Hài nhi còn phải mất vài canh giờ nữa mới chui ra.”
“A….A….”
Thân là tiểu thư khuê các sống an nhàn sung sướng, lại là Lương Vương phi có địa vị cao quý, Liễu Song chưa bao giờ nếm trải mùi vị đau khổ như vậy. Nàng chỉ cảm thấy đau đến chết đi sống lại, giống như có ai đang rạch dao trong bụng của nàng. Mồ hôi ướt cả tóc, nước ối đã vỡ, nước mắt tuôn trào, trong lòng đau khổ, ủy khuất và nhớ nhung đè nén trong lòng toàn bộ dồn vào nước mắt và tiếng quát to của nàng.
———
Quỳ gối trong Phật đường của hoàng cung, Tần Ca khẩn cầu lão thiên gia ban cho hắn và Ngũ Tử Ngang một nam hài nhi. Ôn Quế cũng sốt ruột đứng trước cửa, hắn làm sao lại không biết Hoàng Thượng và Vương gia mong mỏi cái thai của Vương phi này là nam hài nhi nhiều như thế nào. Hắn chắp tay ngưỡng mặt rồi khẩn cầu một cách thành kính, “Lão thiên gia a, cầu người phù hộ Vương phi nương nương sinh hạ một nam hài nhi.”
Đã quá bốn canh giờ mà hài nhi trong bụng của Liễu Song vẫn chưa chịu đi ra, ngự y tuy rằng y thuật cao minh nhưng chuyện lâm bồn thì bọn họ cũng không có cách nào, càng đừng nói đến bà mụ đỡ đẻ đã vào phủ. Trời sắp tối, Tần Ca vẫn lặng lẽ quỳ trước tượng Phật, không hề nhúc nhích. Ôn Quế bên ngoài nhỏ giọng hỏi, “Hoàng Thượng, ngài nên dùng bữa, để nô tài truyền lệnh.”
“Không cần, trẫm không đói. Vương phủ có tin gì mới hay chưa?”
“Bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi Diêm Nhật mới truyền tin, e rằng không nhanh như vậy.”
Hàng lông mày của Tần Ca nhíu chặt, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
“Nhị ca, đưa cho ta tín vật của ngươi, ta sẽ tìm cách đưa vào trong giúp ngươi.”
Bờ môi của Ngũ Tử Anh lại run rẩy, tựa hồ là hiểu được, hắn hoang mang rối loạn mà sờ soạng trên người, lục lọi một lúc lâu thì mới lấy được một cái túi rồi nhét vào trong tay của Ngũ Tử Hoa, sau đó nói một cách run rẩy, “Đây! Đem cái này giao cho Song nhi, ta ở bên ngoài chờ, ta vẫn luôn luôn ở bên ngoài…..ở bên ngoài chờ……nàng.”
Tâm tư của Ngũ Tử Hoa càng lúc càng trầm trọng, hắn không nói thêm bất luận điều gì mà chỉ kéo nhị ca vào một góc rồi công đạo, “Nhị ca, ngươi chờ ở ngay đây, đừng đi vào.”
Ngũ Tử Anh gật đầu, co lại thân mình, không cho ai nhìn thấy hắn.
Nhìn bộ dáng của nhị ca khiến sóng mũi của Ngũ Tử Hoa như bị lên men. Nắm chặt cái túi, hắn nhanh chóng bước vào bên trong viện. Ngũ Tử Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, cho dù ở đây mà hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Liễu Song, hắn hung hăng nắm chặt tóc của mình, lặng lẽ khóc rống.
Ngũ Tử Hoa ở trong viện tìm người đem chiếc túi đưa vào trong, tình hình trong phòng rất nguy cấp, các tỳ nữ ra ra vào vào với sắc mặt trắng bệch. Vì để tránh phiền phức, Ngũ Tử Hoa phải tìm một người kín mồm, nhưng hắn lại không biết tỳ nữ nào kín mồm, hơn nữa hắn cũng không tiếp xúc nhiều với tỳ nữ bên cạnh đại tẩu. Ngay khi hắn đang vô cùng lo lắng thì hai vị ngự y mang theo thủ dụ của Hoàng Thượng đã đi đến Vương phủ.
Vừa mới hồi kinh sau khi lặn lội cả chặng đường xa xôi, phụ tử Vinh gia đã nhận được tin tức về tình hình của Vương phi, cùng hai người đến đây còn có thê tử của Vinh Khâu. Cầm lấy thủ dụ, Vinh Khâu không nói hai lời mà chỉ lấy ra một chiếc khăn từ y mệ rồi bịt kín mắt của mình, sau đó mới nói, “Ta muốn đi vào.”
“Vinh thái y, chuyện này tuyệt đối không được!” Liễu Nhiễm là người đầu tiên không đồng ý.
Phạm Ngũ Thị thì lại hỏi, “Vinh thái y, ngài có nắm chắc hay không?”
“Ta sẽ không chạm vào Vương phi nương nương, ta đã bịt mắt, cũng không thể nhìn thấy. Ta chỉ tìm mạch cho Vương phi, thê tử của ta sẽ tự tay châm kim, không thể tiếp tục kéo dài!”
“Cô nãi nãi! Để cho Vinh thái y vào đi!” Ở bên ngoài nghe được tin tức, Ngũ Tử Anh rốt cục nhịn không được mà hô to.
Phạm Ngũ Thị quyết định nhanh chóng, “Lão thân đem sinh mạng của Vương phi và đứa nhỏ giao cho Vinh thái y.”
“Đa tạ lão thái thái.” Vinh Khâu gật đầu, thê tử của hắn dìu hắn đi vào bên trong. Liễu Nhiễm tuy rằng không muốn nhưng Vinh Khâu đã tự bịt mắt, vả lại đến lúc đó sẽ do thê tử của hắn châm kim, cho nên không thể nói thêm được điều gì mà chỉ nhìn Ngũ Tử Anh một cách thâm trầm.
Ngũ Tử Anh cắn chặt khớp hàm, sau khi Vinh Khâu đi vào thì hắn liền ra ngoài sân, tiếp tục đến một góc mà ngồi chờ đợi tin tức.