Trầm Nịch

Chương 81 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Trong dục dũng, Ngũ Tử Ngang ngâm thân mình cực độ mệt mỏi vào bên trong, lúc này vị đế vương trẻ tuổi chỉ mặc nội y màu minh hoàng đang đặt hai tay lên vai của hắn, cúi đầu cùng hắn hôn nhau thật sâu. Hơi nước tràn ngập trong không khí, Ngũ Tử Ngang chỉ cảm thấy thân thể trở nên lâng lâng, nhưng trong đầu lại ngổn ngang trăm mối, có một chút hơi choáng váng, hơi ngà ngà say. Đến khi bờ môi đang cùng hắn dây dưa rời đi thì hắn lại nghe thấy giọng nói của người nọ, “Để ta gọi đầu cho ngươi.”



“Đừng.”



Nắm lấy bàn tay của người nọ, hắn như đang ở trạng thái say rượu mà lờ mờ hôn lên mười ngón tay nhợt nhạt kia, “Ta luyến tiếc.”



“Nhưng ta muốn.” Vị đế vương trẻ tuổi lộ ra một nụ cười thản nhiên diễm lệ nhất từ trước đến nay, giãy tay của Ngũ Tử Ngang ra, gỡ xuống cây trâm trên búi tóc của đối phương.



Chìm đắm trong nụ cười kia, Ngũ Tử Ngang hoàn toàn si mê, đôi mắt khép hờ, trong mông lung, hắn nghe được tiếng nước, cảm giác được có người nhẹ nhàng xõa tóc của hắn ra, chỉ trong chốc lát thì nước ấm chậm rãi dội xuống từ đỉnh đầu của hắn, chảy xuống mái tóc của hắn.



“Tần Ca…..Tần Ca…..”



Ngũ Tử Ngang không biết mình đang gọi ra khỏi miệng hay là đang mặc niệm trong lòng. Bóng đen phủ xuống, bờ môi hơi lạnh đang kề sát trước miệng của hắn, hắn không hề nghĩ ngợi mà chỉ há mồm ngậm lấy, hấp thu mật ngọt mà hắn ngày đêm khao khát. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại. Chóp mũi ngửi được mùi hương bồ kết, bờ môi vừa ấm vừa lạnh dần dần rời đi, Ngũ Tử Ngang mở mắt, hắn thấy được một đôi đồng tử mà cả đời này hắn không thể thoát khỏi nơi đó, đôi mắt này chỉ biết làm cho hắn càng lún càng sâu, không thể tự kiềm chế. Mà hắn, cho dù chỉ là một chút ý niệm muốn thoát ly cũng chưa từng có.



“Nhắm măt lại.”



Ngũ Tử Ngang nhắm mắt lại, giống như ngây ngốc mà liên tục thì thầm, “Tần Ca…..Tần Ca…..”



Động tác của Tần Ca rất nhẹ, rất chậm, mi tâm hơi nhíu lại. Theo tiếng gọi trầm thấp xuôi tai này thì hắn có thể tưởng tượng hình ảnh Ngũ Tử Ngang khi ở Phượng Minh, khi ở một mình đã gọi hắn như thế nào. Đây….là người nam nhân mà hắn yêu say đắm.



Lần đầu tiên hầu hạ người ta nên Tần Ca làm cũng không tốt, nhưng hắn lại toàn tâm toàn ý mà gội đầu cho Ngũ Tử Ngang. Khi mười ngón tay cọ xát vào da đầu của Ngũ Tử Ngang thì khóe mắt của Ngũ Tử Ngang lăn xuống một giọt nước. Tần Ca nhìn thấy, hắn liền cúi đầu liếm đi giọt nước kia rồi thấp giọng nói, “Hài nhi, còn có thể có.”



Cổ họng của Ngũ Tử Ngang giật giật, “Là ta vô năng.”



“Ngươi đang cười nhạo trẫm hay sao?” Ngữ thanh của Tần Ca âm trầm hơn vài phần, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn, “Là trẫm không muốn thân cận với nữ nhân, là trẫm cưỡng chế chuyện nối dõi lên người của ngươi, chuyện này cũng là do trẫm tùy hứng.”




“Hảo…..hảo…..Tử Ngang…..A a a…..Tử Ngang…..”



Kịch liệt ái ân, hai người giống như hai con dã thú bị thương, mãnh liệt khát cầu hương vị trên thân thể của đối phương. Tinh hoa của hai người hòa hợp cùng một chỗ, từng giọt lệ của hai người dung hòa vào nhau. Triền miên ôm hôn, mạnh mẽ ra vào, không hề che giấu tiếng rên rỉ, đem toàn bộ nỗi khổ tâm trong lòng phát tiết ra ngoài.



Lúc này bọn họ không còn là đế vương và thần tử, mà chỉ là hai nam nhân yêu nhau, chỉ là….đôi tình nhân tạm thời quên đi thế tục.



“Tần Ca, sinh nhi tử cho ta đi…..Nhi tử của chúng ta gọi là Gia Hữu….Tần Gia Hữu….” Cầu nguyện lão thiên gia chúc phúc cho hắn và Tần Ca, có thể phù hộ bọn họ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.



“Hảo……”



“Nhũ danh gọi là….Tử Quân.”



Tử là Tử Ngang, Quân là Tần Ca, là nhi tử của bọn họ.



“Ngô ân….hảo…..”



Dây dưa lâu một chút đi, để cho nam tinh của Tử Ngang dừng lại trong cơ thể của ta, làm cho ta có thể mang thai của hắn….Tần Ca ngây ngốc, hắn chỉ cảm thấy từng đợt bạch dịch nhầy nhụa đang ồ ạt bắn vào trong thân thể của hắn sẽ mang đến nhi tử cho hắn. Hắn si mê chờ mong, thậm chí không muốn Ngũ Tử Ngang rời khỏi, sợ đối phương bất cẩn làm rơi một giọt ra ngoài cơ thể của hắn. 



Ngũ Tử Ngang cũng ngây ngốc, hắn ảo tưởng mầm móng của mình đang nảy mầm trong cơ thể của Tần Ca, ảo tưởng mười tháng sau thì sẽ có một đứa nhỏ từ trong cơ thể của Tần Ca ra đời.



Hai người đều ngây ngốc, cả đêm không hề buông nhau ra, cho đến khi Tần Ca mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cho đến khi Ngũ Tử Ngang mệt đến mức không thể tiếp tục cương cứng thì hắn đành phải rời khỏi cơ thể của Tần Ca. Dùng tay bịt lại huyệt khẩu không thể khép kín của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang hy vọng tinh hoa của mình có thể lưu lại nhiều một chút trong cơ thể của người này. Hắn ngây ngốc mỉm cười, tựa như đang nghe thấy có một tiểu oa nhi gọi hắn hai tiếng phụ thân.



————–