Trần Chân

Chương 24 : Nùng Trí Cao thứ hai?

Ngày đăng: 12:09 18/04/20


Tôi mỏi chân nên kiếm chỗ ngồi xuống – vẫn giữ một khoảng cách nhất định với kẻ lạ mặt kia. Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, không biết hắn có cảm nhận được hay không mà sau một lúc mấy đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích.



Tôi tự nghĩ hắn nằm úp xuống lâu như vậy, không chết vì bị thương cũng sẽ chết vì ngợp thở mất nên tiến lại gần, cố gắng dùng sức để lật ngược hắn lại.



Những thứ bày ra trước mắt tôi – khủng khiếp đến rợn người!



Trên người hắn đầy các vết thương. Vậy thôi thì cũng không có gì quá đáng, đằng này trên mặt hắn có một vết thương lớn, chạy dài từ trán bên trái xẹt ngang đến cằm bên phải, sâu đến mức thấy cả huyết tương và mỡ bên trong. Những vùng khác của mặt cũng bị những viên sỏi cứa vào mà bị thương lởm chởm. Máu trên người hắn sắp khô lại, bện thành từng vết vương vãi khắp nơi, mùi tanh xộc lên khiếp đảm. Tôi trông hắn như thế, dù bây giờ có cứu chắc cũng không sống nổi. Mà dù có sống nổi thì chắc mặt mày cũng không thể nào nguyên vẹn như lúc đầu được.



Nhìn kĩ hắn một lần nữa, tôi chợt nhớ đến một người – Nùng Trí Cao. Nhớ năm trước tên họ Nùng ấy cũng bị thương, chạy trốn đến Diễn Châu và được Tú Bình cứu mạng. Chẳng phải bây giờ lại tiếp tục âm mưu tạo phản tại Quảng Nguyên hay sao. Tên này, biết đâu được cũng là loạn đảng, bị binh lính đánh đến thừa sống thiếu chết nơi ấy. Nếu bây giờ tôi cứu hắn, lại một lần nữa tôi gián tiếp tiếp tay cho địch, tội này mà phát hiện e cả nhà tôi không toàn mạng sống. Nghĩ đến đó tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tôi đã một lần tiếp tay cho giặc, giờ nếu hắn cũng là giặc thì tôi có ba cái đầu cũng khó tránh khỏi tội danh này.



Không được – thà tôi bỏ tiền xây bảy ngôi chùa chứ không thể cứu lầm phản tặc. Nếu hắn thật sự là người xấu, xem như tôi không mang lỗi với trời đất, với quốc gia này. Còn bằng ngược lại, hắn là người tốt, xem như về sau mùng một ngày rằm tôi sẽ ăn chay niệm Phật, cầu cho hắn mau chóng siêu thoát để được đầu thai làm người trở lại. Tôi định bụng đứng dậy, chạy theo Xuân Mai. Nhưng chưa đi được bước nào thì chân đã bị một bàn tay giữ chặt khiến tôi ngã nhào xuống. Tên ấy bị thương như vậy mà vẫn cố lấy sức, thì thào: “Không được đi!”



Ông tổ của con ơi, ông như gần đất xa trời rồi mà sao sức lực còn khỏe như thế. Tôi cố giật giật chân nhưng không thể nào thoát được. Hắn cố chấp hơn cả tôi được sao. Tôi liền ngồi xuống, dùng hai tay cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi chân tôi. Chân tôi vừa được cứu thì cổ tay lại bị hắn giữ lấy, siết chặt đến mức tôi đau đến rụng rời xương cốt. Miệng hắn vẫn lẩm bẩm những từ khi nãy, đứt đoạn hơn: “Không-được-đi”



Rồi, tôi chấp nhận tôi thua hắn. Tôi không kháng cự thêm nữa, ngồi yên cho hắn giữ lấy tay và chờ đợi cho đến khi Xuân Mai quay lại. Xem như lần này tôi tiết kiệm phần tiền xây bảy ngôi chùa kia, cố gắng giúp hắn giữ mạng. Nếu thương tích hắn nặng đến mức không thể cứu chữa được thì tôi cũng không phải áy náy tâm can. Còn bằng như hắn không chết nhưng lại là Nùng Trí Cao thứ hai, tôi nhất định sẽ trình lên quan, đến lúc đó cũng không thể trách tôi vô tình.



Xuân Mai kêu thêm hai người nữa cùng khiêng tên lạ mặt đi đến tìm thầy lang. Thầy lang trông thấy, lắc đầu: “Nhìn hắn thế này e là thập tử nhất sinh.”



Tôi đưa cho lão ấy một nén bạc: “Một phần sống cũng cứu hắn đi. Hắn giữ được mạng ông còn được nhiều tiền hơn thế nữa.”



Tôi ngồi lại chỗ hiệu thuốc ấy gần hai canh giờ để chờ đợi kết quả. Cuối cùng thầy lang cũng đi ra, chép miệng: “Tôi dùng nén bạc của cô để mua chuộc Hắc Bạch Vô Thường, đã đón được hắn quay về từ cửa Diêm Vương.”



Tôi và Xuân Mai vội vã chạy vào, nhìn thấy hắn toàn thân băng bó trắng xóa không khác gì một xác ướp, chỉ còn lại đôi mắt là vẫn còn chừa ra. Nhìn hắn mê man không có vẻ gì là đã tỉnh, tôi hỏi thầy lang: “Sao ông nói cứu được rồi.”




“Anh ta tỉnh khi nào vậy?” Tôi hỏi.



“Dạ thưa mợ đêm qua em bón thuốc anh ta uống được vài muỗng. Sáng nay khi em tỉnh dậy thì thấy anh ta cứ nằm yên, mở mắt như thế. Nhưng hỏi gì cũng không chịu trả lời.”



Tôi ngồi xuống cạnh anh ta, lay nhẹ tay: “Anh thấy trong người thế nào rồi?”



Không hiểu sao vừa nghe giọng tôi, anh ấy lập tức đảo cặp mắt sang nhìn tôi, nhưng miệng vẫn chung thủy ngậm chặt. Tôi hỏi thầy lang: “Có khi nào anh ấy bị câm không?”



Thầy lang lắc đầu: “Câm thì không, nhưng chắc hắn ta không thích cô nên không chịu nói chuyện.”



“Thế nãy giờ anh ta nói với ông những gì rồi?”



“Không gì cả.”



“Vậy sao ông khẳng định anh ta không thích tôi? Còn ông thì sao?”



“Cũng vậy. Có lẽ hắn hận luôn cuộc đời này không chừng.”



Tôi nghe lão thầy lang trả lời mà không khỏi tức tối. Không biết anh ta có không thích tôi hay không nhưng tôi dám chắc lão này có thù với tôi từ kiếp trước. Tôi kêu Xuân Mai đi ăn phần thức ăn tôi chuẩn bị, còn lão ấy thì tôi nhờ khám lại một lần nữa cho người bị thương. Lão ta khám xong liền khẳng định vấn đề của người này hiện nay chỉ là dưỡng thương cho thật tốt là được, rồi nhanh chóng chạy đi ăn cùng Xuân Mai.



Tôi quay sang định hỏi người đàn ông có muốn ăn uống gì không thì thấy anh ta đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đều. Có lẽ anh ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn để lấy lại sức. Tôi bàn với Xuân Mai nếu anh ta đã tỉnh thì cũng nên về nhà nghỉ ngơi, đến giờ cần bón thuốc hay cho ăn thì hãy quay lại. Xuân Mai nghe lời tôi, thu xếp mọi thứ cho vào giỏ rồi rời khỏi đó trong ánh mắt tiếc nuối của lão thầy lang.