Trần Chân

Chương 40 : Lời đề nghị Ly hôn

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Anh ta xem lời tôi nói là gió thoảng qua tai, hoàn toàn không để vào trong lòng, và dĩ nhiên cũng không thèm thực hiện.



Mặc cho tôi ở bên hết nài nỉ rồi hâm dọa, anh ta vẫn thủy chung để thuyền trôi lơ đãng giữa dòng sông còn bản thân thì nằm xuống thuyền, ngửa mặt lên trời, mắt khép lại giả vờ ngủ.



Tôi định bụng cầm lấy sào, tự thân chèo vào bờ nhưng anh ta lập tức cản lại. Lúc này tôi mới nhận ra anh ta biết võ. Tình trạng của tôi, không biết nên khóc hay nên cười.



Cuối cùng tôi đành nhường bước, thở dài: “Thôi được rồi, tôi tin anh là bạn của thái tử. Vậy nên giờ anh đưa tôi trở lại bờ đi.”



Anh ta nghe tôi nói lập tức mặt mày tươi rối vội vàng ngồi dậy hỏi lại tôi: “Cô có tin thật không?”



Tôi bất đắc dĩ gật đầu.



Anh ta khoanh chân lại, dáng vẻ sẵn sàng cho một câu chuyện dài rồi chỉ tay lên tóc, nơi có mảnh lụa rồi nói với tôi: “Dây cột tóc này cũng là do cậu ấy tặng cho tôi.”



Tôi gật đầu: “Ừm, là lụa từ làng Nghi Tâm, do chính tay công chúa Ngọc Hoa dệt, có đúng không?”



Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao cô biết?”



“Nhà chồng tôi sản xuất vải, chút kiến thức này tôi cũng có học qua.”



Nghe tôi nói mà mặt anh ta thộn ra: “Vậy ra cô có chồng rồi sao?”



“Ừm.”



“Hai… Vậy mà tôi thấy cô hay hay, còn định giúp cô gặp mặt thái tử. Biết đâu cô có thể trở thành thái tử phi chứ.”




Đêm đó Cát cố tình lờ đi những gì tôi nói, trầm mặc cùng tôi trở về.



Đêm đó, chúng tôi vẫn nằm trên một chiếc giường, nhưng mỗi người một suy nghĩ khác nhau.



Cho đến khi canh tư gà gáy, Cát vẫn quay lưng về phía tôi, lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Là người đàn ông tên Trung, hay còn một ai khác?”



Tôi im lặng, vờ như không nghe thấy. Cát vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi tôi: “Là Nam, có phải không?”



….



“Anh không nghĩ em lại dành tình cảm cho Nam nhiều như vậy. Đáng lẽ anh phải nhận ra điều đó từ cái lần Nam mất tích khi gặp sơn tặc. Lúc đó anh chỉ nghĩ em đau buồn vì khiến một người gặp nguy hiểm nào ngờ em thật sự dành tình cảm cho anh ta.”



“Tôi…” Tôi ngập ngừng lên tiếng nhưng lại không biết mình nên nói gì lúc này.



Cát đột ngột ngồi dậy, nhìn tôi đăm đăm: “Giữa em và anh ta, đã xảy ra chuyện gì chưa?”



Tôi thấy ánh mắt Cát long lên như sắp giết tôi. Tôi sợ hãi ngồi dậy, thu người vào một góc giường: “Giữa tôi và Nam hoàn toàn trong sạch.”



Cát nhoài người tới, nắm lấy cổ tay tôi: “Anh vẫn tin em. Còn chuyện khi tối em nói với anh, xem như anh chưa nghe thấy gì. Người cũng đã không còn, em tập làm quen với chuyện này và yên ổn làm mợ ba của em đi. Nếu em có bất kỳ ý nghĩ dại dột nào, anh không để gia đình em yên ổn đâu.”



Tôi chợt nhớ lại Nguyên phi. Cát rõ ràng là em trai của bà ấy, ngay cả lời lẽ và cái thói ức hiếp kẻ yếu hơn cũng giống hệt nhau. Tôi không còn gì để nói nữa. Bởi lẽ bây giờ tôi có nói điều gì thì Cát nghe cũng không còn lọt tai. Sai lầm của tôi là tin rằng anh ấy sẽ cảm thông với mình nên đã nói sự thật. Còn anh, ngay từ lúc chúng tôi gặp lại nhau ở phòng tân hôn, anh không hề hỏi tôi một lời nào đã tự ý đi tìm Tú Bình. Lúc anh cả phán xử chuyện tôi việc gả nhầm cho Cát, anh cũng không đứng ra nói một lời bênh vực. Tôi không biết anh yêu Tú Bình bao nhiêu, nhưng tôi có thể khẳng định người anh yêu nhất chỉ là chính bản thân anh ta mà thôi.



Đến sáng tôi cố tình dậy thật sớm để cùng chị cả đến chùa Diên Hựu chẳng qua muốn tránh mặt Cát. Nào ngờ chưa kịp ra khỏi nhà đã có công công đến phủ truyền rằng Nguyên phi muốn gặp chúng tôi.