Trần Chân

Chương 45 : Ám sát

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Chuyến săn bắn của thái tử và Nhật Trung đến giờ thân mới tạm ngưng để nghỉ mệt. Cả bốn chúng tôi trở về lều, Tú Loan vẫn bám lấy thái tử không rời. Mỗi một câu cô ấy nói ra đều ẩn chứa sự quan tâm ân cần dành cho thái tử, những lúc chứng kiến, tôi thấy lòng mình như thắt lại. Không ngờ sau bao ngày chờ đợi, đến khi gặp lại tôi và Nam chẳng khác nào người dưng.



Dùng xong tách trà thái tử liền cùng Nhật Trung ra ngoài kiểm tra ngựa cho đợt săn bắn buổi chiều. Trong lều chỉ còn lại Tú Loan và tôi, chị ấy vẫn giữ thái độ vui vẻ với tôi như trước giờ: “Lần nào gặp em cũng nói được vài câu đã vội vã rời đi, nhưng chẳng hiểu sao chị vẫn thấy rất quý em.”



Sự thân thiện của Tú Loan khiến tôi vô cùng phân vân. Nếu Lý Đạo Thành đã từng muốn giết tôi, vậy Dương Tú Loan có biết việc này hay không. Lần đầu tôi gặp đã nhận ra hai người họ có vẻ đứng cùng phe với nhau, không lí nào Lý Đạo Thành không nói lại chuyện này với Tú Loan. Còn nếu chị ấy đã biết thì thái độ hoà nhã dành cho tôi là có mục đích gì. Tôi chưa rõ những chuyện này nên đối với Tú Loan cũng thật dè chừng: “Được chị để tâm em thật có phúc.”



Tú Loan đưa bánh cho tôi, rồi đề cập vấn đề: “Trước nay tứ hoàng tử vốn ưa tự do, không thích bị ràng buộc nên bên cạnh cũng chưa từng xuất hiện giai nhân nào. Lần này đi săn lại dẫn em theo, hẳn địa vị của em và anh ta ít nhiều cũng có phần đặc biệt.”



Tôi vội vàng buông bánh xuống, xua tay: “Xin chị cẩn trọng, vương gia thân phận cao quý, em lại là gái đã có chồng, sao có thể có tư tưởng sai trái được. Chẳng qua vương gia không ngại hạ thấp thân phận, xem em như em gái nên mới dắt em cùng đi săn để mở mang tầm mắt.”



Tú Loan thấy tôi hớt hãi mà bật cười khúc khích: “Chị nói đặc biệt ở đây cũng đâu nhất thiết là chuyện nam nữ. Trên đời này tìm người yêu thì dễ, chứ tìm một người tri kỷ có thể vì mình mà thay đổi thì dễ có mấy ai. Có lẽ chị vẫn quen biết tứ hoàng tử lâu hơn em. Trước giờ ngài ấy đã lên tiếng thì cho dù hoàng thượng có ra mặt cũng khó khiến ngài lung lay. Cũng chính vì vậy mà ngài thà ra chiến trường giết giặc, chứ không chấp nhận hôn sự với Ngô tiểu thư, em có biết việc này không?”



Chuyện hôn sự tôi có nghe qua, còn chuyện Nhật Trung từ chối thì đây là lần đầu tôi biết nên lắc đầu: “Em chỉ là dân thường, chuyện chốn cung đình thật sự không biết được.”



Tú Loan chép miệng: “Vậy là không ai có thể đoán được lòng dạ ngài ấy rồi. Mà thôi gác qua đi, em thấy đi săn thế nào?”



Tôi nghĩ đến suốt mấy canh giờ ngồi cùng ngựa với Nhật Trung mà không khỏi kêu than: “Thật sự rất mệt ạ!”



Tú Loan chớp chớp mắt rồi lại bật cười: “Em quả là thẳng tính. Chị thật sự thích em rồi nha.”



Tôi cũng đành nhìn Tú Loan, cười trừ. Chị ấy vung vai một phát, nói tiếp: “Mồ hôi ra nhiều quá, chắc chị phải lau người đã. Em có muốn lau người luôn không?”



Tôi lắc đầu: “Em ít vận động nên người cũng không đổ nhiều mồ hôi. Em ra ngoài tìm vương gia, chị không cần lo cho em đâu.”



Lúc nàng hầu đem nước vào thì tôi cũng ra khỏi lều. Tôi đi theo lời chỉ dẫn của lính canh để đến chuồng ngựa. Nơi đây cũng không có ai ngoài lính gác, chỉ có một con ngựa đen tuyền trong vô cùng dũng mãnh khiến tôi chú ý. Trước nay tôi cũng gặp qua không ít ngựa, nhưng con ngựa này thật sự đặc biệt, bộ lông đen mướt đầy sức sống, đôi mắt nhìn đã thấy tinh nhuệ. Hẳn chủ nhân con ngựa này phải rất anh dũng đây.



Tôi tiến lại gần, đưa tay vuốt thử má ngựa. Con thú ấy có vẻ thích tôi nên dụi dụi đầu vào tay tôi, tranh thủ tận hưởng.



“Xem ra nó mến ngươi.”



Giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi giật mình thu tay lại rồi quỳ xuống: “Khấu kiến thái tử.”



Thái tử tiến đến gần, ra hiệu cho tôi đứng lên rồi nói: “Đây là chiến mã của ta. Trước nay ngoài ta ra, không ai có thể chạm vào nó. Hôm nay ngươi chẳng những có thể vuốt ve mà nó có vẻ còn rất thích, ta tặng nó cho ngươi vậy.”



Tôi vội vàng lắc đầu: “Dân nữ chỉ tò mò, không biết đây là ngựa của thái tử. Xin thái tử thu hồi đặc ân.”



“Ngươi không muốn nhận ngựa?”
Gia nhân trong phủ có lẽ vẫn còn nhớ mặt Nhật Trung nên không dám trái lệnh. Xuân Mai nhanh chóng đem đến hộp sơ cứu, Nguyễn Sùng lập tức xử lý vết thương cho tôi, vừa cười khà khà: “Số cô may mắn thật đấy. Thích khách vào đến tận phòng mà vẫn bình an thoát chết.”



Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta rồi cho tất cả mọi người kể cả Xuân Mai lui ra: “Sao anh lại biết mà đến đây?”



“Tôi nghe nói cô đã tìm gặp thái tử rồi nên chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra thôi. Lại hay không phải đúng lúc anh cô đêm nay không về nhà sao?”



“Lại là ý của Lý Đạo Thành?” Tôi hỏi.



“Đúng hắn ta cũng có phần, nhưng người đứng sau tất cả mọi chuyện chính là Dương Tú Loan.”



“Tôi và cô ta không thù oán, sao lại muốn giết tôi?”



“Lúc tôi nhận được Nhật Tôn, cậu ta không còn tới nửa mạng, vậy mà miệng vẫn không ngừng kêu tên cô. Cô nói xem, người phụ nữ như Dương Tú Loan có chấp nhận bỏ qua cho cô không?”



Tôi ngại ngùng nhìn Nhật Trung, anh ấy thay Nguyễn Sùng nói tiếp: “Trước nay Tú Loan làm bao nhiêu chuyện nhưng thái tử chưa từng để mắt tới. Không ngờ anh ta lại chú ý đến em, Tú Loan chắc chắn không cam lòng.”



“Nhưng bây giờ thái tử nào có nhớ đến tôi, sao cô ấy còn như vậy?”



Nguyễn Sùng hoàn tất băng bó cho tôi rồi chậc lưỡi: “Bây giờ không nhớ không có nghĩa là sau này sẽ không nhớ. Với tính khí của ả thà giết lầm hơn bỏ sót mà.”



Tôi nhớ đến nụ cười khả ái của Dương Tú Loan, không tài nào tin được bên trong con người xinh đẹp ấy lại là một tâm tư vô cùng độc ác: “Vậy cô gái nào tiếp cận thái tử cô ấy cũng giết sao?”



Nguyễn Sùng phì cười: “Không tới mức đó, cô ta chỉ quan tâm tới những ai thái tử đặc biệt để tâm thôi.”



“Vậy cô ấy làm hại bao nhiêu người rồi, lẽ nào không ai can thiệp?”



Nhật Trung dí ngón trỏ vào giữa trán tôi: “Lần đầu tiên cô ấy ra tay đã bị bọn ta can thiệp rồi đây.”



Tôi nghe hai người họ nói, vui buồn lẫn lộn. Vui vì tôi biết thật tâm Nam cũng đã từng có tôi, lại buồn vì giờ đây, mọi thứ cũng chỉ như giấc mộng Nam Kha!



Tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện cần hỏi Nguyễn Sùng nhưng sự hiện diện của Nhật Trung khiến tôi không tiện mở miệng. Anh ấy lại vừa cứu tôi, tôi cũng không thể lên tiếng đuổi anh ta về ngay lúc này. Trăm mối tơ vò, chẳng biết đường nào mà gở.



Tôi nhìn Nguyễn Sùng cầu cứu, hy vọng anh ấy có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi. Không ngờ, anh ấy khoác vai nói với Nhật Trung: “Đã khuya rồi, nếu chúng ta còn ở đây e là tổn hại đến danh tiếng của Trần Chân. Tôi và cậu cũng nên về nghỉ ngơi thôi.”



Lòng tôi nóng như ngồi trên đống lửa. Nếu lần này Nguyễn Sùng rời khỏi thì biết bao giờ tôi mới có cơ hội gặp lại anh ta để hỏi rõ ngọn ngành. Nhưng nếu để anh ta ở lại đây vào giờ này, Cát mà biết được lại lớn chuyện. Thậm chí tôi còn đang lo nếu như chuyện tôi bị ám sát đêm hôm, thình lình lại xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt đến cứu thì anh sẽ nghĩ như thế nào. Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, tôi đành lặng lẽ nhìn hai người đàn ông ấy rời khỏi phủ…