Trần Chân
Chương 53 : Chân tướng
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Suốt ba năm, Lý Nhật Trung chỉ đến nơi tôi ẩn náu đúng một lần, tôi cũng chẳng ra gặp anh. Không ngờ lần ấy lại đánh động đến những kẻ trước giờ vốn chưa từng bỏ qua ý định giết tôi.
Sau đêm hôm ấy ít ngày, một buổi sáng tôi đến nhà thím Chín để mua vài con cá, chuẩn bị cơm cho thím Hà. Khi về đến cổng, bất giác một nỗi lo lắng xâm chiếm lấy mình. Vội vã chạy vào trong, tôi phát hiện thím Hà đã nằm gục ra bàn, hai mắt trợn ngược. Vết thương từ ngực không ngừng nhỏ máu xuống nền nhà.
Kẻ ra tay – dường như không còn nhân tính nữa. Tôi quăng chiếc giỏ đang cầm trên tay, chạy đến ôm lấy thi thể thím Hà, cố lay: “Mẹ ơi, tỉnh lại đi…”
Thím Hà không trả lời tôi, chỉ có cơ thể cứng đờ mặc tôi lay chuyển. Suốt ba năm qua thím và tôi, cả hai đã thật sự xem nhau chẳng khác nào người thân. Trên đời này tôi chỉ còn mỗi thím, vậy mà giờ đây nguồn an ủi duy nhất này cũng rời xa tôi. Thậm chí, điều tồi tệ chính là, thím bỏ mạng vì tôi! Ba năm yên ả trở thành một nỗi đau vô hạn, tuôn dài khỏi khóe mắt tôi.
Dương Tú Loan! Chắc chắn là ả ta.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng thật khẽ. Tôi quay lại, nói với người toàn thân vận đồ đen, chỉ chừa ra đôi mắt bừng bừng sát khí.
“Lại là Dương Tú Loan có đúng không?”
“Muốn biết thì xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi!”
Tôi lau những giọt lệ cuối cùng còn sót trên mi. Đôi mắt nhắm lại chờ đợi một kết thúc. Thế nhưng đao của tên áo đen chỉ vừa giơ lên, một mũi phi tiêu đã ghim phập vào đầu, hắn ngã xuống chết tức tưởi.
Đứng sau tên áo đen ấy là một người đàn ông ngoài bốn mươi, tôi chưa từng gặp qua. Ông ta tiến đến trước mặt tôi, thái độ kính cẩn.
“Xin lỗi đã làm cô sợ.”
“Ông là…?” Môi tôi run lên.
“Tôi là thuộc hạ của tứ vương gia. Suốt ba năm qua vẫn âm thầm ở nơi này để bảo vệ cô. Sáng nay thấy cô ra khỏi nhà tôi có cảm giác bất an nên đi theo. Không ngờ thích khách giương đông kích tây, tôi đã bỏ qua việc thím Hà cũng có thể gặp nguy hiểm.”
Nấm mộ thím Hà được đắp lên vội vã. Người trong thôn đến viếng, có người quan tâm hỏi thăm, cũng có người trở nên ái ngại, nghi ngờ tôi. Tôi không phải không nghe thấy, mà thật sự tôi không muốn quan tâm nữa. Trong đầu tôi, ký ức về ba năm trước quay trở lại một cách rõ ràng nhất. Cha tôi, mẹ tôi, Tự Khải, đầu của ba người họ lần lượt rơi xuống, máu lênh láng nơi mặt đất lạnh tanh. Và giờ thêm thím Hà, đôi mắt vô thần trợn to, nhìn chằm chằm vào tôi như trăn trối điều gì.
Tôi quỳ trước một thím Hà suốt hai ngày đêm, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Đến ngày thứ ba, cơ thể rệu rời, tôi gục xuống nơi mộ.
Khi tôi tỉnh lại, người quen năm nào đang ngồi cạnh giường tôi.
“Em thấy trong người thế nào rồi?” Lý Nhật Trung lo lắng nắm lấy tay tôi.
Tôi giật tay ra khỏi anh ta, quay mặt vào vách.
Tôi không quan tâm đến lời trêu đùa ấy, lại hỏi: “Nhưng bằng cách nào anh tráo được tôi và người khác. Vậy… người ấy là ai? Người ấy lại chết oan thay tôi?”
“Cô nghĩ tôi ác vậy à? Mà thật ra tôi cũng có chút nhẫn tâm. Chúng tôi tìm được một người vừa mới qua đời, nhìn hao hao cô, không thân thích đem vào thế chỗ. Còn lí do tại sao tôi tráo được thì đúng là tôi đã phải đánh đổi cả cuộc đời tôi để giữ lại mạng cho cô.”
“Đánh đổi cả cuộc đời?” Tôi khó hiểu nhìn Nguyễn Sùng.
“Thôi, tôi nói nhiều hơn cô cũng không hiểu đâu. Vấn đề hiện giờ là chúng tôi đã dùng hết khả năng để cứu cô, tôi thì cũng không thể trở về nhà của mình nữa. Chuyện sống chết hiện giờ của cô, do cô quyết định. Chẳng ai rỗi hơi mà cứ phải lo lắng vì một người chẳng thiết tha chính sinh mệnh của mình.”
Tôi nhớ đến ba năm trước, lúc cứu tôi từ dòng nước lạnh giá, suýt chút nữa Nguyễn Sùng đã đánh tôi. Thì ra vì cứu tôi, anh ta đã đánh đổi không ít, mặc dù tôi không hình dung đó là gì, nhưng chắc rằng phải thật lớn lao.
“Vậy nên suốt ba năm qua anh giận mà không đến tìm tôi à?” Tôi hỏi Sùng.
“Cô nghĩ tôi đàn bà như thế sao? Thật ra tôi chỉ không muốn những kẻ kia nắm được tin tức của cô. Thêm nữa, tôi đã theo lão đại sư kia xuất gia rồi!”
Tôi trân trối nhìn Nguyễn Sùng. Cả Lý Nhật Trung cũng ngạc nhiên không ít. Xem ra việc này đến cả Lý Nhật Trung cũng không hay biết. Nguyễn Sùng nhìn hai chúng tôi, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Tôi chỉ là xuất gia thôi mà, làm gì hai người nhìn như quái vật vậy? Bởi vậy Trần Chân à, cô đừng có phụ tấm lòng của tôi, cố gắng sống cho thật tốt, có như vậy tôi mới cảm thấy những gì mình bỏ ra là xứng đáng!”
Tôi đã năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nam đã không nhớ gì về tôi mà Dương Tú Loan vẫn đuổi cùng giết tận. Bây giờ, dù tôi có không muốn chết, nhưng chắc gì tôi có thể yên ổn sống nốt những ngày còn lại. Mạng sống tôi như ngàn cân treo sợi tóc, những người bên cạnh lần lượt vì tôi mà gặp họa đến mức mất mạng. Bản thân tôi cũng không có khả năng bảo vệ chính mình, làm sao hứa với Nguyễn Sùng được đây?
Nguyễn Sùng đêm hôm đó cũng rời đi. Nghe đâu anh ta lén trốn vị đại sư kia để đến tìm tôi. Dù thái độ Nguyễn Sùng khá ngông nghênh, nhưng tôi cảm nhận được anh ta thật sự lo lắng cho tôi. Cuộc đời tôi may mắn vì gặp được một người bạn như anh ta.
Cho đến khi Nguyễn Sùng rời khỏi, tôi vẫn đứng lẳng lặng nơi sân tối trông theo, lòng ngổn ngang. Nhật Trung vẫn lặng lẽ bên cạnh tôi, thì thầm: “Ta xin lỗi!”
Tôi thở dài: “Ngài sao cứ xin lỗi tôi mãi vậy?”
“Ta đã từng nghĩ chỉ cần ta ta lặng lẽ yêu và nhìn người mình yêu hạnh phúc thì đã là quá đủ. Nhưng ngược lại với suy tính của ta, em không hạnh phúc và ta cũng chưa từng vui vẻ. Nếu lần đầu tiên gặp mặt, ta đủ can đảm để thổ lộ cùng em thì biết đâu mọi chuyện đã không trở nên thế này.”
Tâm trạng bồn chồn, tôi quay lại, đưa mắt đối diện với Nhật Trung: “Vương gia!”
Lý Nhật Trung nắm lấy tay tôi, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta không để bản thân mình sai thêm một lần nào nữa. Hạnh phúc của em nhất định phải do ta mang đến. Hãy để ta bên cạnh, bảo vệ em đến cuối cuộc đời.”
Đây là một lời bày tỏ hay sao? Tôi nhìn Lý Nhật Trung, nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên sông Bùng. Ấn tượng của tôi khi ấy chính là Nhật Trung rất đẹp. Bây giờ, sau gần mười năm, anh vẫn đẹp như thế. Anh là người đàn ông tôi đem vào giấc mơ trong sự nhung nhớ, là người tôi cố gắng gọi tên để rồi tỉnh dậy trong dòng lệ ướt nhòa. Tất cả tôi đều ghi nhớ. Mọi cảm xúc chỉ như mới hôm qua thôi. Chỉ tiếc là… trái tim tôi, đã chết rồi!
Tôi rút tay lại, thanh âm thả vào gió: “Vương gia, ngài cùng tôi quay về Diễn Châu, thăm một cha mẹ tôi, có được không?”