Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1 : Người đặc biệt nhất biên thành

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Hàn phong mãnh liệt từ phương bắc thổi tới, cuốn theo bọt tuyết lau xát qua mặt đất, lại cuốn lên trời không ít cỏ dại khô vàng. Cảnh sắc tiêu điều vẫn là cảnh sắc. Nếu như những thi nhân giàu cảm xúc kia chứng kiến cảnh này, chỉ sợ sẽ sáng tác ra vài bài thơ mà dân chúng mãi mãi sẽ không hiểu.



Hoa đăng của đế đô là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Sông Trường Giang lớn nhất của đế quốc cũng là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Những cô nương phấn nộn, trong trắng của Bán Nguyệt Lâu ở đế đô kia đương nhiên cũng là đối tượng để bọn họ ngâm tụng. Nhưng không thể phủ nhận, người bình thường không thể ngâm tụng nổi những cô nương của Bán Nguyệt Lâu kia.



Mà chiến trường và chém giết, mãi mãi là chủ đề hay để đám thi nhân lấy ra cảm khái.



Mới qua năm mới, thời tiết vẫn còn rất lạnh. Nhất là ở một nơi chim không ỉa như biên thùy Tây Bắc. Không khoa trương chút nào nếu nói, nếu tuyết tiền liệt không có vấn đề gì, thì nước tiểu vừa vung ra lập tức có thể biến thành một cây băng.



Bên ngoài một cánh rừng không lớn nằm lộn xôn vài chục cỗ thi thể. Do thời tiết quá lạnh, người chết đã đông cứng như đá. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, máu đã đóng thành băng của những thi thể kia sẽ biến thành một màu sắc yêu dị. Thật giống như đặc sản rượu Bồ Đào của Tây Vực vậy. Rót vào chén rượu thủy tinh là có màu sắc y như vậy.



Ủng da đạp vỡ máu đã đóng thành băng, phát ra thanh âm răng rắc.



Một vị đội trưởng biên quân mặc bì giáp màu đen, quần áo màu xanh có số đi tới bên cạnh những thi thể kia, lau đi hai băng côn từ dưới mũi chảy xuống, hơi có chút đắc ý nói: - Chém bốn mươi ba thủ cấp, đoạt lại rất nhiều tài vật. Công lao này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tối thiểu nhất cái chức Phó Úy này của lão tử cũng phải thăng lên nửa cấp. Nếu như lão tử thực sự thăng lên Hiệu Úy, lão tử liền mời các ngươi tới Hồng Tụ Chiêu uống rượu.



- Đội trưởng lại khoác lác rồi.



Một binh lính biên quân rung đùi đắc ý nói: - Cho dù đội trưởng lấy ra năm năm quân lương của mình, cũng không đủ để mời hai mươi ba huynh đệ chúng tôi tới Hồng Tụ Chiêu mỗi người uống một chén rượu.



- Có Phương Giải, việc gì lão tử phải trả tiền?



Nói xong câu đó, đội trưởng biên quân Lí Cảm Đương hơi chút sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn, mới nhớ ra cái gì đó, hỏi - Phương Giải đâu rồi? Từ lúc bắt đầu chém giết, lão tử đã không nhìn thấy hắn.



- Điều này có gì phải bất ngờ?



Trải qua mười một lần chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, y nguyên vẫn còn sống sót, Ngũ trưởng Phó Bảo Bảo thở dài nói: - Chiến tích mười một lần sống sót sau chiến đấu của ta, ở trước mặt Phương Giải, quả thực chả khác gì cái rắm. Ta dám đánh cuộc, cho dù là trải qua một trăm linh mười cuộc chiến, hắn vẫn có thể sống sót.



Thập trưởng Khâu Tiểu Thụ vừa cười vừa nói: - Hắn có gia tài bạc triệu cần trông coi, tự nhiên sợ chết một ít. Ngươi thì không giống với, ngươi chỉ có một mình…Mười một lần chiến tranh không chết, mà tới hiện tại ngươi vẫn chỉ là một Ngũ trưởng. Đây quả thực không phải là việc vinh quang gì.



Phó Bảo Bảo chăm chú nói: - Ta chưa từng phủ nhận là mình sợ chết. Hơn nữa ta còn rất vẻ vang khi mình còn sống sót…Nhưng tiểu tử vô liêm sỉ Phương Giải kia? Hắn chưa bao giờ nói là mình sợ chết. Nhưng con mẹ nó lần nào đi giết mã tặc, hắn có dám đi lên trước đâu? Ta dám đánh cuộc, không tới một khắc nữa, đồ hỗn trướng kia nhất định là chui ra từ chỗ nào đó rồi cười ha ha. Sau đó vẻ mặt thoải mái chúc mừng biên quân chúng ta lại thắng lớn rồi mời mọi người tới quán Vân Kế ăn thịt chó uống rượu.



Hai mươi mấy binh lính biên quân đang sắp xếp trang bị, kiểm kê tử thi đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.




Lý Hiếu Tông lườm hắn một cái, nói.



- Vì ngân phiếu…ta phải ngủ một giấc vậy.



Phương Giải có chút khó xử nói.



- Đi thôi, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đáp ứng mời đám người Lí Cảm Đương đi ăn lẩu thịt chó. Nhớ kỹ là không được uống nhiều rượu. Nếu khiến cho đội Chấp Pháp bắt được, ta cũng sẽ không thiên vị một ai.



- Tướng quân đại nhân yên tâm đi.



Phương Giải vừa đi ra ngoài cửa vừa nói - Cùng đội Chấp Pháp uống rượu ăn thịt không phải lần một lần hai. Lần trước có một vị đội trưởng Chấp Pháp giả mù sa mưa muốn bắt ta, chỉ cần hai bình rượu, hắn liền gọi ta là huynh đệ. Ngài cũng biết đấy, cật nhân đích tổng hội chủy đoản, nã nhân đích tổng hội thủ nhuyễn.



- Xem ra ta phải đổi một số người trong đội Chấp Pháp rồi…



Lý Hiếu Tông thở dài nói, lập tức lại lắc đầu: - Trừ phi đổi cả mình, bằng không ngươi mãi mãi là người đặc thù nhất trong thành Phan Cố. Biến về ngủ đi, nhìn ngươi ta lại tâm phiền!



- Vâng!



Phương Giải làm một cái quân lễ, rồi xoay người đi ra thư phòng. Mới đi được bốn năm bước, chợt nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của Lý Hiếu Tông: - Phương Giác Hiểu, có phải ngươi vừa mới đánh rắm không?



Phương Giải kinh hãi thất sắc. Trong lòng tự nhủ mình đánh rắm không một tiếng động như vậy, làm sao tướng quân đại nhân lại biết nhỉ?



Hắn quay đầu lại kinh ngạc hỏi: - Công lực của tướng quân lại tiến bộ rồi à?



Lý Hiếu Tông lắc đầu, sau đó chăm chú nói: - Ta…nhìn thấy.



Phương Giải ngơ ngẩn, lập tức ngửa mặt lên trời thở dài: - Thành Phan Cố này chỗ nào cũng tốt, chính là con mẹ nó quá lạnh! Đánh rắm cũng có thể nhìn thấy…có thể nhìn thấy a…



(Biên thành: thành trì ở biên giới. Cật nhân đích tổng hội chủy đoản, nã nhân đích tổng hội thủ nhuyễn: Nhận được chỗ tốt của người khác rồi thì khó mở miệng phản đối người ta)