Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1416 : Các ngươi nên tin ta

Ngày đăng: 09:32 19/04/20


Trong ruộng có lẻ tẻ mấy cây hoa mầu còn chưa ngã xuống. Có lẽ đây là giãy dụa cuối cùng của dân chúng trước khi chạy nạn. Nhưng ở một nơi như Tây Bắc, bốn chữ ‘Nhân định thắng thiên’ có vẻ như khá yếu ớt.



Không có nước, đất đai cứng rắn, khí hậu lạnh giá.



Mấy cây hoa mầu ngoan cường nảy mần, ngoan cường lớn lên, cuối cùng lại không cho ra lương thực. Khó mà tưởng tượng được cảm giác tuyệt vọng của dân chúng khi gieo hạt xuống. Mất đi sự trợ giúp từ các nơi khác Trung Nguyên, Tây Bắc trở nên hoang tàn, đìu hiu.



Lúc Đại Tùy còn phồn hoa, hàng năm triều đình đều phân phối lương thực từ các đạo khác tới nuôi dưỡng dân chúng Tây Bắc. Bởi vì chỉ khi chỗ đó có dân chúng sinh sống, thì mới tính là lãnh thổ của Đại Tùy. Mà ý nghĩa tồn tại của nơi này, chỉ là chiến trường giảm sóc giữa hai đế quốc.



Từ vị Hoàng Đế đầu tiên tới vị Hoàng Đế cuối cùng của Đại Tùy, đều rõ ràng rằng, một nơi như Tây Bắc không thích hợp để sinh sống. Sở dĩ vẫn trợ cấp nuôi dưỡng, chỉ vì nơi đó là chiến trường thích hợp nhất. Có một láng giềng mạnh mẽ như Mông Nguyên, không ai dám cam đoan chiến tranh sẽ không bùng nổ.



Các vị Hoàng Đế Đại Tùy đều rõ ràng rằng, lúc chiến tranh bùng nổ, người Tùy sẽ rơi vào thế bị động.



Cho nên khu vực Tây Bắc, chính là khu giảm xóc cho Trung Nguyên phồn hoa.



Bất kỳ kẻ địch hay người của mình sống ở Tây Bắc, đều trôi qua vô cùng vất vả. Ở một nơi trăm dặm chưa chắc tìm được một chỗ trồng lương thực như ở đây, nếu không có hậu cần tiếp tế, thì khó mà kéo dài lâu được.



Một binh sĩ ngồi xuống, khó khăn cởi giày của mình ra, dốc đá vụn từ trong giày. Lòng bàn chân đã tróc da, nhưng có lẽ vì đau tới chết lặng, nên y chỉ mím chặt môi, không nhìn thấy vẻ đau đớn gì cả.



Đã suốt một ngày rưỡi không tìm được nguồn nước rồi. Đói bụng có thể nhịn được vài ngày, nhưng không có nước thì đúng là một điều khổ sở với con người.



Y nhìn đáy giày, đau lòng đôi giày được lĩnh lúc mới xuất binh này. Đương nhiên, mấy tháng trôi qua, đi biết bao con đường, đôi giày đã hoàn toàn thay đổi hình dáng. Chỉ có số ít vẫn đeo đôi giày này, còn lại đều đeo giày rơm mà mình tự kết.



- Đi nhanh thôi, tướng quân nói, trước khi trời tối phải tới Nhai Sơn.



Một binh lính khác đi tới kéo y dậy, hai người bước nhanh đuổi theo đại đội binh mã.



- Ta không hiểu, chúng ta đã tiến vào Tây Bắc mấy tháng rồi, một mực hành quân, chưa có đánh trận nào cả. Ngày ngày đều như vậy, thật giống như mỗi ngày đều có một trận khổ chiến vậy. Nhưng tới hiện tại, ngay cả bóng dáng của một kẻ địch cũng không thấy. Không ít người nói, tướng quân đang trốn tránh kẻ địch.



- Xuỵt!



Một binh lính khác hạ giọng nói:




- Đánh xong trận chiến hôm nay, nếu chúng ta còn sống, nếu các vị để mắt tới ta, chúng ta liền kết bái huynh đệ.











Tâm trạng của Khoát Khắc Đài Mông Liệt rất nặng nề.



Chỉ do dự vài ngày, liền khiến y mất đi cơ hội rút lui tốt nhất. Lúc những lời đồn đại kia bắt đầu truyền bá, y vốn không để ý cho lắm. Về sau y mới biết, sự đáng sợ của lời đồn ở chỗ, cho dù y không có ý định tạo phản, không có ý định cướp đoạt Hãn vị, nhưng lời đồn Mông Ca đã chết một khi truyền khắp quân doanh như ôn dịch, thì y đã không thể khống chế vận mệnh của mình được nữa rồi.



Y không tin Mông Ca đã chết, nhưng y không tin không có nghĩa là người khác đều không tin. Lần này có vài tướng quân Vương Đình đi theo y, lúc nghe thấy tin tức này, hiển nhiên đều nhìn y với ánh mắt khác. Hễ là tướng quân Vương Đình, đều có huyết thống của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông. Nói cách khác, nếu Đại Hãn Mông Ca thực sự đã chết, vậy thì những tướng quân Vương Đình như bọn họ đều có cơ hội tranh đoạt Hãn vị.



Cho nên, tới cuối cùng, Mông Liệt không nhịn được nữa rồi.



Các tướng lĩnh dưới trướng của y, gần như là buộc y trở về Vương Đình. Mà điều đáng sợ nhất cũng là điều Mông Liệt lo lắng nhất, chính là có người không nhịn được, muốn lập mưu với y. Y không biết lúc lời đồn đại tới Thú Kinh Đạo bên kia, thì đã biến thành y đầu độc giết các tướng quân Vương Đình khác, cho dù đây không phải là chân tướng.



Chân tướng là, các tướng quân Vương Đình khác tính toán liên thủ diệt trừ y, bởi vì y là người có khả năng tranh đoạt Hãn vị nhất. Nếu mọi người đều trở về Vương Đình, thì y có hy vọng trở thành Đại Hãn hơn bất kỳ ai. Cho nên, mấy người kia tính toán giết chết y trước, nhưng bọn họ không ngờ rằng Mông Liệt một mực phòng bị bọn họ.



Cuối cùng là lưỡng bại câu thương.



- Sắp nhìn thấy núi Lang Nhũ rồi.



Mông Liệt nhìn về phía tây.



- Có lẽ ngay từ đầu, lần đông chinh này chính là quyết định sai lầm. Nếu Đại Hãn thực sự đã chết, vậy thì mong linh hồn của ngài cho ta giải thích cho ta.



Y thì thào tự nói:



- Đây là lần thứ hai ta mang theo quân đội rời khỏi quê nhà, kết quả đều chật vật trở về. Thiên hạ của người Hán không hề đẹp, nó như một vũng bùn lầy khó thoát ra.