Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1427 : Tâm sự

Ngày đăng: 09:32 19/04/20


- Vì sao thả bọn ta đi?



Hà Khuê không dám động đậy. Y khoát tay ngăn cản Dương Tài Bình đang định xuống xe:



- Ta không phải trẻ con lên ba, không tin thế giới này có bánh ngon từ trên trời rơi xuống, cạm bẫy thì thật ra có. Cho nên nếu ngươi muốn làm nhục bọn ta, thì mời ngươi thu hồi suy nghĩ này. Tuy ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta có thể lựa chọn một cái chết tôn nghiêm.



Nam tử cường tráng ngăn cản phía trước chỉ lắc đầu nói:



- Nếu ngươi không đi, ta liền hối hận rồi.



Hà Khuê cẩn thận nhìn, thấy người nọ không giống giả vờ, quay đầu lại kéo Dương Tài Bình lên xe ngựa, sau đó đề cương cho ngựa đi lên phía trước, lại bị nam tử vạm vỡ kia giơ tay ngăn lại.



- Ngươi hối hận thật là nhanh!



Hà Khuê lại rút song đao ra.



- Không phải!



Nam tử cường tráng chân thành nói:



- Ý của ta là hai ngươi có thể rời đi, chứ không phải là quay lại. Còn những người khác cùng vật sở hữu, không thể rời đi. Tiền tài trong xe ngựa, là những thứ mà Dương Thuận Hội đã cướt đoạt từ mồ hôi nước mắt của dân chúng trong mấy năm qua. Còn một nghìn người kia, là chiến binh Đại Tùy, mục đích tồn tại của bọn họ không phải là cùng Dương Thuận Hội trở thành tội nhân thiên cổ.



- Các ngươi không có tư cách hưởng thụ những thứ này.



Y nói.



Hà Khuê không hề do dự, dắt Dương Tài Bình ra khỏi xe ngựa, rồi bước nhanh về phía trước:



- Trong túi của ta có mấy chục lượng bạc, là ta tích tiết kiềm tiền tiêu vặt. Nếu ngươi cảm thấy ta không nên mang đi, ta cũng lưu lại.



- Ngươi muốn giết cha ta?



Đúng lúc đó, Dương Tài Bình giãy khỏi bàn tay của Hà Khuê, hai mắt đỏ bừng nhìn nam tử cường tráng:



- Trả lời ta đi! Ngươi muốn giết cha ta?



- Đi mau!



Hà Khuê kéo tay gã.



- Hà Khuê, đừng để ta phải hận ngươi!



Dương Tài Bình khàn khàn nói:
Phương Giải ném thanh hoành đao đi:



- Đang chờ xạ thủ của Đồ Thần Hỏa phải không? Chắc bọn họ không tới đâu. Vừa rồi ta mượn một nghìn kỵ binh của ngươi, việc đầu tiên là tấn công nơi nghỉ ngơi của Đồ Thần Hỏa, làm thịt hết bọn chúng. Những xạ thủ kia không hoài nghi đồng minh của mình, hơn nữa ta cũng cần các binh lính kia lấy công chuộc tội.



Sắc mặt của Dương Thuận Hội liền trở nên khó nhìn:



- Ngươi đã làm gì Tuệ Cơ rồi?



Y hỏi.



Phương Giải thở dài:



- Phản ứng thứ hai là hỏi con của mình thế nào, xem ra ngươi vẫn yêu bản thân hơn. Ngươi nên đề phòng những kẻ muốn giết ngươi sẽ xuất hiện chứ? Chẳng lẽ vì ta là Phương Giải cho nên ngươi càng khẩn trương.



Dương Thuận Hội đang loạn trong lòng, lời nói của Phương Giải khiến y càng loạn hơn.



- Ngươi cảm thấy ta không có khả năng xuất hiện ở trước mặt ngươi, nhưng ta đã đến đây.



Phương Giải tới một chỗ tường thấp, nhảy lên đó ngồi:



- Ta không muốn giết ngươi, ngươi nên biết mình còn có giá trị lợi dụng.



Dương Thuận Hội xoay người muốn chạy trốn.



Y phát hiện mình không trốn được.



Có thêm ba người chặn hết đường lui của y.



Tiếng chiêng trong trẻo vang lên trong quân doanh, vào ban đêm càng thêm chói tai. Rất nhanh, tướng lĩnh các doanh tập trung lại chỗ tiếng chiêng, sau đó bọn họ nhìn thấy một tên béo mặc đạo bào, tay cầm chiêng gõ hết sức:



- Mọi người mau mau tới xem, xem chủ tướng Dương Thuận Hội của các ngươi sắp chết rồi!



Không ít người xúm lại, tay nắm chặt chuôi đao.



Dương Thuận Hội tất nhiên có rất nhiều thân tín, nhất là thân binh của y đều tập kết lại. Mặc kệ đối mặt là ai, thì chức trách của bọn họ là bảo vệ chủ tướng.



- Yên tâm chớ vội, yên tâm chớ vội.



Mập mạp Hạng Thanh Ngưu gõ vài cái rồi hô:



- Dương Thuận Hội chỉ sắp chết chưa chưa chết. Trước khi y chết, ta thay mặt các ngươi hỏi y vài vấn đề. Chớ có nhằm cung tên vào ta, vô dụng thôi. Ta là Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu của Nhất Khí Quan, dù tên của các ngươi có nhiều hơn nữa cũng không giết được ta. Tất cả những người mặc áo giáp đi lên đây cho ta. Hôm nay chúng ta sẽ tâm sự với Đại tướng quân Dương Thuận Hội.