Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1429 : Ngươi vĩnh viễn phải quỳ

Ngày đăng: 09:32 19/04/20


Dương Thuận Hội trợn trừng mắt.



Y biết thuộc hạ của mình không cùng một lòng với mình, nhưng lại không ngờ rằng bọn họ lại giơ vũ khí về phía mình. Đây thực sự là một điều châm chọc. Kẻ từng tự nhận là thương lính như con lại bị lính của mình bao vây, dùng hỏa khí của người nước ngoài ngắm bắn.



- Các ngươi dám xuống tay với ta!



Y giận dữ hỏi.



Trong mắt đầy tơ máu.



- Không phải bọn họ không dám, mà là trong lòng bọn họ còn có chút không nỡ.



Phương Giải nhìn vẻ mặt dữ tợn của Dương Thuận Hội, nói:



- Bọn họ đều là quân nhân do một tay ngươi dạy dỗ nên, vì vậy ngươi biết bọn họ không có chuyện gì là không dám làm. Chỉ là muốn hay không. Tới hiện tại bọn họ vẫn còn nhớ tình cũ, mà ngươi lại chuẩn bị mang bọn họ tới vực sâu vạn trượng. Nếu hôm nay ta không tới, ngươi sẽ dẫn bọn họ tấn công Phượng Hoàng Đài. Tới lúc đó, bọn họ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.



Lời này của hắn khiến cho binh lính xôn xao.



Dương Thuận Hội bỗng nhiên cười ha hả:



- Phương Giải, ta biết ngươi là người có thủ đoạn cao cường, hiện tại mới biết ta vẫn coi thường ngươi. Ngươi muốn giết ta, muốn đoạt binh quyền của ta, nhưng không tự mình động thủ mà lệnh cho binh lính động thủ với ta. Chỉ cần bọn họ giết ta, bọn họ liền không thể không đi theo ngươi, đúng không? Thật là cao minh.



Y giơ ngón tay cái lên.



- Ngươi có dám tử chiến với ta một trận không?



Y hô to.



- Sao lúc này ngươi lại muốn tử chiến vậy?



Phương Giải không nhịn được hỏi:



- Lúc trước ngươi có từng muốn tử chiến chưa? Lúc ngươi phát hiện không còn con đường nào để đi, ngươi có thể hiện bộ mặt này không? Lúc ngươi giao dịch với người nước ngoài, ngươi đã định trước là sẽ không được chết một cách thể diện.



Dương Thuận Hội nổi giận rống lên, hai tay nắm chặt:



- Phương Giải, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ. Ngươi dùng thủ đoạn như vậy giết ta, thật chẳng quang minh lỗi lạc gì. Không phải ngươi tự xưng có khí tiết dân tộc đấy ư? Tốt lắm, vậy thì ngươi hãy đánh với phản đồ như ta một trận đi.



- Để ta!



Một người thật thà chất phát như Thạch Loan cũng không nhịn được bước lên, chỉ vào Dương Thuận Hội, tức giận nói:



- Ta cho rằng con của ngươi là đổ rác rưởi, hiện tại mới biết hắn còn hơn ngươi gấp vạn lần. Hắn còn biết cái gì là tình nghĩa, mà ngươi thì đã mất hết nhân tính. Lúc đối mặt với nguy hiểm, hắn chỉ muốn cùng chết với ngươi, còn ngươi có làm được vậy không?



Lời của Thạch Loan làm cho Dương Thuận Hội chấn động, thân thể lắc lư, trong đầu không tự chủ nghĩ tới con trai Dương Tài Bình của mình. Y không biết Thạch Loan để Dương Tài Bình rời đi, nghe Thạch Loan nói tưởng rằng con của y biết y sắp chết liền tự sát theo. Tới lúc này, bi thương, tuyệt vọng và phẫn nộ đã chiếm cứ trong lòng y.



- Ngươi giết con của ta!



Y điên cuồng gầm lên, hai tay vung quyền đánh tới.



Y cách Thạch Loan chừng 30 mét. Ở khoảng cách này nếu ra tay thì đối phương có thể phản ứng kịp, huống chi tu vị của Thạch Loan không hề yếu hơn y. Chỉ có điều Thạch Loan không có kinh nghiệm giao chiến, cho nên vẫn kém Dương Thuận Hội một đoạn.



- Để ta!



Phương Giải tung một quyền đánh văng nội kình của Dương Thuận Hội rồi nói với Thạch Loan:



- Kẻ này để ta. Tuy Đại Tùy đã không còn, nhưng đây là việc giữa ta và hắn.



Phương Giải chậm rãi đi về hướng Dương Thuận Hội.



- Đến đây đi!



Dương Thuận Hội dậm hai chân một cái, trong khói bụi, y lao tới. Đồng thời, hai tay tung ra quyền. Phương thức chiến đấu của y khác với người tu hành khác. Rất ít người tung cả hai đấm khi đánh nhau, cho nên tư thế này nhìn có chút kỳ quái.



Nhưng phía sau tư thế quái dị này, cất giấu chính là một kích toàn lực của Dương Thuận Hội.



- Ngươi từng là một ngọn núi lớn trước mặt ta.



Phương Giải tùy ý vung tay hóa giải thế công của Dương Thuận Hội, ánh mắt thoáng hiện bi thương:


Cao Tồn Mậu vội vàng nói:



- Vương gia cho chúng tôi một cơ hội, để chúng tôi chứng tỏ bản thân!



Phương Giải cười nói:



- Ta nói rồi, chứng minh bản thân không nhất thiết là phải đi theo ta, cần là giết người nước ngoài cơ. Các ngươi chẳng những phải chứng minh cho người khác xem, còn phải chứng minh cho mình xem. Từ hôm nay trở đi, đội quân này sẽ là minh hữu với Hắc Kỳ Quân. Trên chiến trường, ta có thể giao sau lưng của mình cho các ngươi, các ngươi cũng có thể yên tâm giao sau lưng các ngươi cho ta.



Hắn lớn tiếng nói:



- Lần này ta mang toàn bộ Hắc Kỳ Quân mà ta có từ Trường An vượt ngàn dặm xa xôi tới, một khi không đuổi được hết người nước ngoài ra khỏi Đông Cương, ta liền không trở về. Ta hy vọng các ngươi có quyết tâm này như ta. Để thiên địa chứng giám, không thẹn với lương tâm.



Đám người Cao Tồn Mậu bị lời của Phương Giải làm cho nhiệt huyết sôi trào.



- Vương gia yên tâm! Chúng tôi sẽ dùng màu của mình để rửa sạch sỉ nhục!



- Vương gia, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu trên chiến trường.



Đám đông reo lên.



Phương Giải chắp tay nói:



- Từ biệt ở đây, mong rằng lúc gặp lại, tất cả đều vẫn yên ổn!



- Mong rằng lúc gặp lại, tất cả đều vẫn yên ổn



Mọi người chắp tay.



- Ngươi thực sự không động tâm với đội quân mười vạn người này?



Hạng Thanh Ngưu ngồi trên lưng ngựa tò mò hỏi.



- Động tâm chứ!



Phương Giải trả lời thẳng thắn:



- Nhưng ta biết không thể mang theo đội quân này trên người. Những lời ta nói với bọn họ không hoàn toàn là lời nói dối. Ta quả thực không tin bọn họ. Trên chiến trường, nếu phải giúp đỡ bọn họ, ta sẽ không do dự. Nhưng tách ra và mang theo người là hai chuyện khác nhau. Một khi không cẩn thận, thì sẽ thua cả bàn. Bọn họ đi theo ta, nhưng chưa chắc tin phục ta, còn không bằng để cho bọn họ đánh thế nào thì đánh.



- Có thêm bọn họ, ta có thêm thực lực chiến đấu với người nước ngoài. Không có bọn họ, thì bọn họ vẫn có thể giúp ta ngăn cản người nước ngoài. Đều như nhau thôi.



Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:



- Ta không hiểu chuyện quân vụ, chỉ là cảm thấy ngày nào ngươi cũng phải suy tính nhiều như vậy, không thấy mệt mỏi à?



- Không mệt!



Phương Giải lắc đầu;



- Chắc ngươi không hiểu, khi ngươi suy nghĩ về một vấn đề mà ngươi có hứng thú, kỳ thực không mệt chút nào. Ta thích cảm giác tính kế mọi thứ này, rồi chờ đợi mọi chuyện diễn ra theo phán đoán của mình.



- Đồ tự kỷ!



Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, nhưng thực ra rất khâm phục Phương Giải. Những gì Phương Giải phải suy nghĩ còn nhiều hơn y gấp chục lần.



- Dương Thuận Hội đã chết rồi, giờ chúng ta tới chỗ Tán Kim Hầu hay là Phượng Hoàng Đài?



- Phượng Hoàng Đài!



Phương Giải nói:



- Chiếc trường quan trọng nhất của Đông Cương là Phượng Hoàng Đài. Nơi đó giống như một cái đinh cắm vào hậu phương của người nước ngoài, chỉ cần Phượng Hoàng Đài còn tồn tại, người nước ngoài muốn liên lạc với bộ chỉ huy ở Đông Sở liền mất thời gian gấp đôi. Có Phượng Hoàng Đài, khu vực khống chế của người nước ngoài sẽ không liên kết được. Cho nên, trọng điểm tấn công kế tiếp của bọn chúng sẽ là nơi đó. Nói không chừng chúng ta sẽ gặp Lai Mạn ở đó.



- Ta rất chờ mong.



Hạng Thanh Ngưu nói.



- Nếu gặp được Lai Mạn rồi trực tiếp giết y, thì trận chiến này sẽ chấm dứt nhanh hơn nhiều.



Phương Giải thở dài một tiếng, nghĩ tới lời của Dương Thuận Hội trước khi chết và sắc mặt của y, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo. Thế giới này chưa bao giờ thiếu phản đồ, đây là một phần tính cách của con người, khó mà thay đổi được. Nếu cuộc chiến Đông Cương không chấm dứt nhanh, thì người như vậy sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều.