Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1439 : Mỗi người đều có tâm tư

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


- Ca ca!



Bác Minh Lãng đứng trước bản đồ suy nghĩ thật lâu mới phát hiện mình không có năng lực đối mặt với cục diện phức tạp như vậy. Sau khi rời khỏi gia tộc y liền tiến vào trong quân của Mạc Khắc Tư để rèn luyện. Dựa theo an bài của phụ thân, không bao lâu nữa y sẽ trở lại đế quốc Agoda tiếp quản gia tộc Đại Vệ. Tới lúc đó con trai trưởng đấu tranh ở bên ngoài dành quân công, con thứ ở trong nước quản lý gia tộc, cục diện như vậy rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc.



Ở chuyện quân vụ Bác Minh Lãng không hiểu nhiều lắm, càng không có năng khiếu về mặt này. Y vốn là một đóa hoa được mọi người nâng niu ở trong nhà, thoạt nhìn xinh đẹp, nhưng chỉ cần một cơn gió là có thổi nát bông hoa.



- Hiện tại chúng ta có hai điều kiện có lợi.



Mạc Khắc Tư cũng rất yêu thương em trai của mình, giống như phần lớn các huynh trưởng khác.



- Thứ nhất, trong tay chúng ta có hơn 20 vạn quân đội Đông Sở. Những người này có thể làm vật hy sih. Mặc kệ chiến cuộc biến hóa như thế nào, thì những binh lính này nhất định phải đi lên phía trước. Ở đâu có nguy hiểm, thì bọn họ có nhiệm vụ ngăn cản.



Mạc Khắc Tư nhìn em trai của mình, rất kiên nhẫn giải thích:



- Thứ hai, chúng ta đã nhận ra kế hoạch của Plens, nên chưa tính là muộn, vì vậy có thể mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Ta cam đoan, mặc kệ chiến cuộc gian nan cỡ nào, thì Plens cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng chỉ cần chiến cuộc rộng mở trong sáng, thì ông ta sẽ lập tức dẫn theo quân đội xông lên chiếm lấy công lao.



- Lão hồ ly này!



Bác Minh Lãng học ca ca mắng một câu.



- Ta biết đệ rất sợ hãi!



Mạc Khắc Tư nghĩ một lúc, ngữ khí dần trở nên trầm trọng:



- Nhưng đệ đệ thân yêu của ta, hiện tại không ai giúp được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên, tới một lúc nào đó, chúng ta phải tách ra hành động.



- Nhưng đệ chưa từng lãnh binh một mình bao giờ.



Bác Minh Lãng lập tức biến sắc:



- Trước khi tới đây phụ thân từng dặn dò nhiều lần, đệ tới là học tập ca ca, chứ không thể nhúng tay vào quân vụ.



- Giờ không có thời gian mà tranh cãi điều này.



Mạc Khắc Tư lo lắng nói:



- Đệ chỉ cần nói cho ta biết, đệ có muốn bị người khác tính kế, có muốn trở thành đá kê chân cho kẻ khác không?



- Không!



Bác Minh Lãng lập tức lắc đầu:



- Tôn nghiêm của gia tộc Đại Vệ không cho phép đệ chịu nhục nhã như vậy.


Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua con đường mà Phương Giải đánh dấu trên bản đồ, phát hiện Phương Giải không phải tới Mã Lan Sơn, mà là đi sát qua núi. Cho nên y không hiểu suy nghĩ của Phương Giải. Kỳ thực y vẫn luôn không hiểu quá nhiều về Phương Giải, nhất là ở chuyện quân vụ.



- Trước kia ta đã nói với ngươi rồi.



Phương Giải đặt bút than xuống, hạ lệnh cho đội ngũ thay đổi phương hướng.



- Sở dĩ ta dụ mười vạn quân đội của Mộc Quảng Lăng đi ra, là muốn cho người nước ngoài nhìn thấy. Nếu ta đoán không sai, hiện tại tướng quân người nước ngoài Mạc Khắc Tư kia đã mang theo quân đội tiến vào bố cục rồi. Nhưng Plens vẫn chưa, y khẳng định đang ở bên ngoài quan sát. Nếu ta mang theo đội quân có quy mô không lớn không nhỏ này nghênh ngang đi qua, một vạn năm nghìn người, giả bộ như có ít nhất ba vạn, còn mang theo nhiều lương thảo như vậy, Plens sẽ làm gì?



- Y nhất định sẽ phái binh.



Hạng Thanh Ngưu nói.



Phương Giải gật đầu:



- Ngay từ đầu trận chiến này, áp lực lên vai Trần Định Nam đã rất lớn. Nhất là Ngụy An ở phía nam, người này không hề đáng tin. Một khi người nước ngoài tấn công mãnh liệt, người này có khả năng mang quân rời đi. Nếu y bỏ chạy, phía nam hư không, toàn bộ áp lực sẽ đè lên vai Trần Định Nam. Ta mang theo đội ngũ này đi về hướng của Ngụy An, Ngụy An không biết lai lịch của đội ngũ này, không biết có bao nhiêu binh mã, nhưng y nhất định sẽ cố kỵ. Thứ nhất, có thể dụ được một bộ phận binh lực của Plens. Thứ hai, có thể kéo theo được binh lực của Ngụy An. Như vậy mới có lợi cho chiến sự Mã Lan Sơn.



- Sau đó thì sao?



Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.



- Sau đó?



Phương Giải cười cười:



- Sau đó liền không liên quan gì tới ta nữa. Ta có mang binh đâu, chỉ có mang tướng. Binh là các tướng lĩnh mang theo, bọn họ phụ trách chiến đấu. Sau đó Plens sẽ ngăn cản con đường phía nam, vây Mạc Khắc Tư vào trong. Mộc Quảng Lăng ở phương bắc sẽ mang binh ngăn cản khe núi, khiến cho Trần Định Nam không thể rút lui về phía bắc. Nhưng ta đã điều Tán Kim Hầu tới đây. Plens muốn dệt một cái lưới lớn rồi đứng ở ngoài quăng lưới. Nhưng y căn bản không dệt được một cái lưới lớn như vậy.



- Về phần phương bắc.



Phương Giải nói:



- Để Mộc Quảng Lăng mang binh chờ ở đó. Chiến sự phía nam y nhất thời không giải quyết được, cũng không dám rời đi. Mục đích của ta không phải là một hơi nuốt chửng toàn bộ Mộc phủ binh, mà là muốn một hơi nuốt toàn bộ quân đội người nước ngoài ở Đông Cương. Để cho y trơ mắt nhìn ta đánh một trận, sau đó ta và y tâm sự chuyện lương thảo.



Hạng Thanh Ngưu thở dài:



- Có phải ngươi trời sinh đã có tài lãnh binh không?



Phương Giải lắc đầu:



- Cái đó và trời sinh biết bú sữa không giống nhau!



Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:



- Ý của ngươi là, sinh ra ai chẳng biết bú sữa, mà làm được trò trống gì là cố gắng về sau phải không?