Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1457 : Phong Tín Tử diệt vong

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Thế công cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt tới mức Hắc Khiên Ngưu Hoa quân không kịp phòng bị. Hắc Kỳ Quân gần như dốc toàn bộ pháo và nỏ lớn, nhằm phá tan Hắc Khiên Ngưu Hoa ngay ở đợt tấn công thứ nhất. Không hề nghi ngờ rằng, bọn họ đã thành công.



Bất kể là Plens hay là Kha Khắc Bác, hay là A Nỗ Đương, đều không nghĩ tới Hắc Kỳ Quân lại tấn công vào lúc nào. Lúc Plens và Kha Khắc Bác nói chuyên đã từng nói, Phương Giải chắc chắn sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi. Chiến tranh song phương, sẽ xảy ra sau khi bọn họ giao nộp vũ khí trang bị.



Bởi vì ông ta đoán được Phương Giải muốn làm suy yếu ông ta rồi tấn công.



Nhưng sự thực hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cho nên sách lược của Plens không thể dùng được. Tuy Kha Khắc Bác không hiểu ý của Plens, thế nên khiến binh mã của Mạc Khắc Tư bị đánh tan. Nhưng A Nỗ Đương là thủ hạ mà Plens tin tưởng nhất, cũng là người hiểu Plens nhất, y biết tính cách của Plens như thế nào.



Cho nên y lựa chọn nắm giữ thời điểm để bùng nổ chiến tranh.



Một khi Hắc Khiên Ngưu Hoa nắm giữ thời điểm này, vậy thì thắng lợi rất có khả năng hướng về bọn họ. Tuy thoạt nhìn Hắc Kỳ Quân chiếm hết ưu thế, sự tự đại của Plens kéo Hắc Khiên Ngưu Hoa quân vào vực sâu, nhưng chỉ cần nắm chắc được điểm phản kích, thì có khả năng chuyển bại thành thắng.



A Nỗ Đương bỏ thêm một đống thuốc nổ vào số vũ khí. Mà y còn dẫn theo tất cả xạ thủ Đồ Thần Hỏa, ý đồ tiến vào đại doanh Hắc Kỳ Quân, đốt mồi lửa, sau đó thừa dịp loạn cứu Plens ra.



Hiển nhiên, y đã tính sai.



Phương Giải căn bản không có ý định thu vũ khí xong rồi mới tấn công, hắn muốn là hệ thống chỉ huy của người nước ngoài sụp đổ. Mặc kệ một đội quân có chiến tích huy hoàng cỡ nào, thì một khi hệ thống chỉ huy sụp đù, vậy thì đội quân này liền biến thành người mù, kẻ điếc.



Đã không còn chỉ huy thống nhất, quân đội lập tức trở nên hỗn loạn.



Đợi cho A Nỗ Đương dẫn theo toàn bộ xạ thủ Đồ Thần Hỏa rời đi, Hạng Thanh Ngưu liền dẫn theo hơn một nghìn người tu hành giết vào đại doanh của Hắc Khiên Ngưu Hoa, cố gắng ám sát tướng lĩnh người nước ngoài. Mặc kệ cấp bậc cao hay thấp, chỉ cần bắt gặp người nào thì giết người ấy.



Hơn một nghìn người tu hành này đều là đệ tử tông môn tham dự đại hội võ lâm ở Trường An, đều là những nhân tài mà các tông môn Trung Nguyên và Đạo tông lựa chọn ra. Bọn họ được gọi là Sinh Lực Quân, bọn họ tới là vì người tu hành ở Đông Cương đã giảm đi rất nhiều.



Lúc chiến tranh với người nước ngoài, người tu hành Đông Cương vẫn bị đẩy lên tiền tuyến. Bọn họ biết gặp phải một đám người nước ngoài mạnh hơn người bình thường này, thì bọn họ nên xông lên đầu tiên. Nhưng người tu hành có tu vị cao thấp khác nhau, mà tu hành Đông Cương vốn không phát triển như Trung Nguyên. Phần lớn người tu hành chỉ có tu vị dưới Bát Phẩm, thực lực như vậy còn chưa đủ để tạo ra nội kình ngăn cản viên đạn.



Cho nên phần lớn người tu hành Đông Cương đã chết trong tay của người nước ngoài.



Hiện tại người tu hành Trung Nguyên vốn không hợp với người tu hành Đông Cương đã tới. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ tới là trả thù cho người tu hành Đông Cương.



Cho nên ngay từ lúc đầu, giết chóc đã diễn ra đầy máu tanh.



Hạng Thanh Ngưu chia những người tu hành này ra làm 20 tiểu đội, giống như hai mươi con dao nhọn cắm vào đại doanh người nước ngoài. Chiến tranh ở thời đại này, không thiếu việc phái người ám sát tướng lĩnh. Đây không phải là chiến thuật cao siêu gì, nhưng lần ám sát này đặc biệt ở chỗ.


Khóe miệng Ngụy An hơi giật giật, cuối cùng dậm chân thật mạnh:



- Người đâu, hạ lệnh cho đại quân lui lại mười dặm.



Mã Lan Sơn



Mạc Khắc Tư dẫn theo mấy nghìn tàn binh bại tướng đứng trên sườn núi, giơ Thiên Lý Nhãn nhìn khói lửa cuồn cuộn phía xa xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, lẩm bẩm nói:



- Plens à, đây mới là ‘Nhân quả báo ứng’ mà người Hán hay nói. Ngươi phái người đánh ta, người Hán lại tới đánh ngươi. Hả hả, nỗi nhục của ngươi vĩnh viễn sẽ ghi vào sử sách. Đối với người Hán mà nói, ngươi là kẻ xâm lược, bọn họ phỉ nhổ ngươi. Đối với đế quốc mà nói, ngươi là một tên phản bội, dân chúng đế quốc cũng sẽ phỉ nhổ ngươi.



Bác Minh Lãng cả người là thương tích, đứng bên cạnh hỏi:



- Ca ca, hiện tại chúng ta nên làm gì?



- Mặc cho bọn chúng đánh nhau.



Mạc Khắc Tư cười lạnh:



- Tuy chúng ta chỉ còn chưa tới năm nghìn người, nhưng giờ chúng ta là một đội quân không ai chú ý. Hắc Kỳ Quân và Plens đang ở thời điểm chiến sự căng thẳng, càng không có ai chú ý tới chúng ta. Hiện tại chúng ta theo chân núi trở về, lách qua đội của Hắc Kỳ Quân, tấn công Mã Lan Sơn Quan.



Y nhìn Mã Lan Sơn Quan bên kia:



- Chỉ cần chúng ta chiếm được sơn quan, phòng thủ tới khi bệ hạ tới, thì lúc đó chúng ta liền lấy công bù tội.



Y vừa dứt lời, thì chợt nghe thấy tiếng kèn nổi lên bốn phía.



Sau đó thấy không ít binh lính Hắc Kỳ Quân từ trong núi giết ra, mũi tên ngập trời mà tới. Đả kích này tới quá đột ngột, khiến cho Mạc Khắc Tư không kịp phòng bị. Y thực không ngờ Hắc Kỳ Quân lại giấu một đội quân ở trong Mã Lan Sơn. Y cũng không biết rằng, đây là do y xui xẻo.



Lúc ấy Trần Định Nam an bài đội ngũ này, là muốn tấn công người nước ngoài lúc chiến sự quyết liệt nhất, tập kích hai cánh, khiến cho kẻ địch trở tay không kịp. AI ngờ lúc phòng thủ Mã Lan Sơn Quan vẫn chưa dùng tới đội ngũ này, vừa vặn gặp được tàn binh của Mạc Khắc Tư. Mấy tướng lĩnh trẻ tuổi dưới trướng của Trần Định Nam đã sớm nhìn thấy đội ngũ của Mạc Khắc Tư, cẩn thận quan sát thì phát hiện nhân số của đội quân người nước ngoài này cũng không đông lắm, hơn nữa không hề phòng bị. Cơ hội tốt như vậy không đánh thì đợi tới lúc nào?



Một tướng lĩnh trẻ tuổi tâm cao khí ngạo như Mạc Khắc Tư, thật không ngờ rằng mình lại thất bại như vậy.



Có những thời điểm, trên chiến trường, may mắn cũng khá quan trọng.