Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1515 : Xem ngươi giết ta như thế nào

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Phác Hổ nhìn kiếm khí lao tới như một cột ánh sáng, kinh ngạc tới há hốc miệng. Đây là kiếm khí mạnh thứ hai mà hắn từng chứng kiến từ khi chào đời tới nay. Bởi vì hắn cũng là một người đã sống khá nhiều năm rồi, hắn đã gặp qua kiếm khí mạnh hơn lần này.



- Thật lợi hại, gần bằng với Vạn Tinh Thần rồi.



Hắn thì thào nói.



- Ngươi thấy qua Vạn lão gia tử ra tay?



Phương Giải gật đầu.



Phác Hổ gật đầu.



Sau đó xoay người rời đi.



- Ngươi đi đâu vậy?



- Nếu không chạy thì chết theo ngươi à… kẻ địch lần này quá mạnh, cho dù ta và ngươi liên thủ cũng không thắng nổi. Cho nên ta quyết định chạy trước. Nếu ngươi chết, ta sẽ đốt một giỏ tiền giấy ở trước mộ ngươi.



Phương Giải nhìn bóng lưng của hắn:



- Ngươi đúng là người bạn tốt…



Phác Hổ đi được bảy tám bước rồi ôm một tảng đá lớn lên. Tảng đá kia nặng mấy trăm cân, nhưng hắn ôm lên không chút vất vả nào. Hắn giơ cao tảng đá qua đỉnh đầu, chạy lấy đà rồi ném về phía trước.



Hòn đá bay lên trời nhanh như điện.



Kiếm khí lao tới, cắt tảng đá thành hai nửa.



Đá vụn bay tung tóe, lão già gù lưng đạp kiếm khí mà tới. Điều này đã vượt khỏi tầm lý giải của người tu hành bình thường, cảnh giới như vậy đủ để rung động toàn bộ giang hồ. Phương Giải không nhịn được nhếch miệng:



- Muốn giết một lão già chỉ thua trong tay Vạn Tinh Thần, thật là quá khó khăn.



Phác Hổ đi tới bên cạnh Phương Giải, hừ một tiếng;



- Ngươi lựa chọn hoàng lăng có phải là muốn ta đi ra?


- Có phải ngươi cảm thấy không thể giết được ta, cho nên mới lựa chọn trốn tránh?



Phương Giải tiếp tục nói:



- Nhưng ngươi chớ quên, nếu hôm nay ngươi rời đi, về sau ngươi không còn cơ hội xoay người nữa rồi. Ngươi đang không ngừng yếu đi, mà ta đang không ngừng trưởng thành. Lúc tu vị của ta đủ để giết ngươi, cho dù tìm khắp chân trời góc bể ta cũng sẽ giết ngươi. Ta không cho phép thứ có thể uy hiếp ta tồn tại, tuyệt đối sẽ không!



Phương Giải nhìn thấy bả vai của Từ Hi hơi run.



Tôn nghiêm cuối cùng của lão già này đang bị Phương Giải đánh vỡ. Làm vậy quả thực có chút tàn nhẫn, nhưng ở trước mặt sinh tử thành bại, bất kỳ tàn nhẫn gì đều không đáng trách. Huống chi, nếu được, thì Từ Hi đã giết Phương Giải từ lâu rồi.



- Ngươi không nên nói những lời này.



Từ Hi xoay người nhìn về phía Phương Giải:



- Vừa rồi ta quyết định coi như thua trận. Nếu ta đoán không sai, nàng đã chết ở trong Sướng Xuân Viện. Tuy tu vị của hai tiểu bối kia không mạnh, nhưng nàng đã bị thương. Nàng bị thương là vì ngươi tính kế. Những điều này ta vốn không cần quan tâm, ta rời đi là được. Ta thua, ta rời đi không được sao? Khống Thiên Hội xong rồi, xong rồi thì đi, có liên quan gì tới ta.



Ông ta nhìn Phương Giải, gằn giọng nói:



- Vì sao ngươi cứ bức ta phải giết ngươi?



Phương Giải mỉm cười:



- Lý do ta vừa nói…ngươi là một uy hiếp, nếu không diệt trừ ngươi vào ngày hôm nay, thì ai biết về sau ngươi có tìm được biện pháp cải lão hoàn đồng nào không? Nếu chẳng may ngươi gặp cơ duyên rồi khôi phục lại tu vị, thì ta giết ngươi kiểu gì?



- Ngươi dựa vào cái gì giết ta?



Từ Hi hỏi.



Phương Giải lắc đầu:



- Không dựa vào gì cả, chỉ nhất định giết ngươi.



Từ Hi hít sâu một hơi:



- Được rồi, vậy hôm nay ta liền làm việc không có lý trí, để xem ngươi giết ta như thế nào.