Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 217 : Áo giáp vàng, đại mạch đao
Ngày đăng: 09:11 19/04/20
Phương Giải nhìn ra được, tính cách của những người này không giống nhau. Có người ngạo mạn, có người lười nhác. Nhưng có thể chắc chắn một điều, đó là Xuân Cô là người đứng đầu ở đây. Đây là một tổ hợp kỳ dị nhưng lại rất ổn định. Nàng đã gả cho đồ phu, hơn nữa nàng cũng không xinh đẹp gì cho lắm. Nhưng dường như trong mắt chín người còn lại, nàng là nữ thần độc nhất vô nhị.
Trầm mặc một lúc, Phương Giải bỗng hiểu ra.
Có lẽ chín người đàn ông này đều rất mạnh, nhưng không ai phục ai. Có lẽ bọn họ đã đấu tay đôi rất nhiều lần, nhưng không thể có một người để cho những người khác đều phục. Cho nên, Xuân Cô trở thành sự lựa chọn duy nhất. Mà nữ nhân này chắc cũng có chỗ nào đó hơn người.
Xuân Cô có thể được coi là người đứng đầu trong nhóm này.
- Thái Nông, ngươi thử xem.
(*Thái Nông: người trồng rau)
Xuân Cô chỉ Phương Giải, nói:
- Đừng quá thô lễ. Mặc kệ hắn có phải là truyền nhân của Vương gia hay không, dù sao cũng là khách do Qua gia dẫn tới. Dừng lại đúng lúc, đừng làm hắn bị thương.
- Vì sao là ta?
Người trồng rau ngẩn ra, chỉ vào mũi mình hỏi.
- Vì ngươi không bằng chồng ta.
Xuân Cô hừ lạnh một tiếng.
Đồ phu cười hì hì, đi tới trước một bước, lớn tiếng nói:
- Vậy để ta. Tên trồng rau kia cả ngày trồng rau, tay chân mềm nhũn, khí lực đều dùng hết ở đào đất trồng củ cải rồi, lấy đâu ra sức mà đánh nhau? Không phải là y sợ, mà là y đã quên hết bản lĩnh của mình.
- Biến sang một bên!
Người trồng rau lắc mình ngăn cản trước người đồ phu, hừ một tiếng nói:
- Cho dù ta đã quên bảy thành bản lĩnh, một người ngốc như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Tránh ra chỗ khác!
Đồ phu nhún vai, thực sự nhường cho y. Xuân Cô cười cười, vẻ mặt rõ ràng muốn nói, đồ phu của ta mà ngốc sao?
Người trồng rau đi tới trước mặt Phương Giải, do dự trong chốc lát mới chăm chú nói:
- Vương gia có ba tuyệt kỹ, tay trái dùng kiếm, tay phải dùng đao, còn một loại ta cũng không biết là cái gì. Tóm lại chính là ba tuyệt kỹ. Ngươi có biết hay không?
Phương Giải cũng rất nghiêm túc trả lời:
- Không biết.
Người trồng rau thở phào một cái, cười nói:
- Vậy thì ta yên tâm.
Phương Giải không nhịn được cười. Những người khác cười nghiêng ngả. Bầu không khí vốn đang nghiêm nghị, bị một câu của người trồng rau đã thay đổi hoàn toàn.
Xuân Cô đứng bật dậy:
- Kỳ thực Hoàng Đế không cần chúng ta, có phải hay không?
- Có lẽ vậy.
Phương Giải không trả lời được vấn đề này.
- Có bản lĩnh, ai muốn sống ở nơi này?
Xuân Cô quay đầu nhìn bọn họ:
- Trước kia các ngươi muốn ra đi, là ta ngăn cản các ngươi. Bởi vì ta không muốn chúng ta tách ra, cũng không muốn các ngươi trở thành dao găm trong tay người khác, cuối cùng là chết không chỗ chôn. Nhưng giờ Phương Giải đã tới. Nếu chúng muốn tìm một nơi nương tựa, có lẽ…không ai thích hợp hơn hắn.
- Có rượu uống không?
Nàng hỏi Phương Giải.
- Có.
- Có thịt ăn không?
- Có.
- Có bạc không?
- Có.
- Còn có cái gì?
Nàng hỏi.
Phương Giải chỉ vào mình:
- Một người bạn.
Xuân Cô cười cười, sau đó lớn tiếng nói:
- Làm thôi!
Người khuân vác xoay người đập vỡ một cái bếp lò, lại tung một quyền đập ra một cái hố to, sau đó cầm một cái túi chôn ở dưới lên. Y nhìn nhìn, nhẹ nhàng đặt ở một bên. Lại cúi người, xách một cái túi thứ hai. Những người khác đi tới, giúp y xách những túi dấu dưới cái bếp lò lên.
Mười cái túi, mười cái hộp dài.
Lão già què mỉm cười, dường như có chút đắc ý:
- Áo giáp vàng, đại mạch đao…Cấp Sự Doanh bên ngoài hoàng cung, lại được thấy mặt trời.