Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 225 : Giảng về tu hành
Ngày đăng: 09:11 19/04/20
Sau khi Trầm Khuynh Phiến rời khỏi Diễn Vũ Viện, Phương Giải không vội vã tới lớp báo danh. Trên lý thuyết, Mặc Vạn Vật là giáo viên chủ nhiệm của lớp Phương Giải. Nhưng chỗ đặc thù của Phương Giải, là Khâu Dư trực tiếp dạy dỗ hắn. Dù sao Mặc Vạn Vật đã quen với việc Phương Giải không tới lớp. Phương Giải cũng quen với việc độc lai độc vãng.
Hắn ngồi trong phòng mười phút, cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra trong lúc mình hôn mê. Hắn không nhớ được nhiều lắm. Điều khiến hắn cảm thấy hứng thú, chính là Khâu Dư không nói thật cho Chu viện trưởng biết. Lúc đó hắn đã dần dần khôi phục tâm trí, nên nghe thấy được cuộc trò chuyện của Khâu Dư và Chu viện trưởng.
Vì sao Khâu Dư không nói thật với Chu viện trưởng?
Nàng giấu diếm sự thay đổi của cơ thể mình là có mục đích gì?
Phương Giải xác định Khâu Dư không hề có ý đồ gì với mình. Như vậy việc nàng giấu diếm sự thay đổi của cơ thể mình…chẳng lẽ ngay cả Chu viện trưởng mà nàng cũng không tin? Vì sao?
Nếu như Khâu Dư làm vậy là để bảo vệ mình, thì cũng vì sao?
Phương Giải sẽ không ngu ngốc tới mức cho rằng Khâu Dư có tình cảm với mình. Cô nàng kia…có lẽ căn bản không coi là một nữ nhân. Tính cách của nàng ta quá mạnh mẽ, cứng rắn, cũng đã định trước không dễ dàng có cảm tình với một nam nhân. Như vậy vì sao nàng ta phải bảo vệ mình, mà không ngại lừa dối Chu viện trưởng?
Phương Giải nghĩ không ra, liền đi thẳng tới gặp Khâu Dư.
Hắn tìm không sai chỗ. Khâu Dư vẫn còn đang ở Tàng Thư Lâu đọc sách cổ. Lúc Phương Giải nhìn thấy cuốn sách trên tay Khâu Dư là cuốn nói về cổ độc của bộ lạc người Man phía Tây Cương, trong lòng hắn liền ấm áp. Mặc kệ Khâu Dư xuất phát từ mục đích gì, thì sự quan tâm của nàng ấy với mình là chân thành.
Phương Giải không nhìn thấy đám sâu đó, nhưng Trầm Khuynh Phiến đã kể từ đầu tới cuối cho hắn nghe. Khi Phương Giải biết trong cơ thể của mình lại có thứ sâu ghê tởm như vậy, hắn suýt nữa nôn mửa. Chuyện này càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Phương Giải đặt gói lạc lên bàn, gật đầu coi như chào hỏi ông cụ. Ông cụ cũng cười cười với hắn, cầm lấy gói lạc, bóc ra ăn.
- Cảm ơn tiên sinh.
Phương Giải đi tới gần Khâu Dư, rất chân thành nói.
Khâu Dư ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chỉ xuống bên cạnh:
- Ngồi đi.
Phương Giải khoanh chân ngồi xuống chiếu, nhìn cuốn sách cổ trong tay Khâu Dư, hỏi:
- Khuynh Phiến đã nói với học sinh rằng tiên sinh và nàng ấy đều đang hoài nghi thứ sâu trong người học sinh là cổ độc của người Man phía Tây Cương. Học sinh chưa từng tiếp xúc qua với người Man. Tuy rằng từng đi qua Nam Yến, nhưng chưa từng gặp qua Vu sư. Không chỉ là võ lâm Trung Nguyên nhìn thấy Vu sư người Man liền ra tay trừ diệt. Mà ngay cả người Nam Yến cũng ghét cay ghét đắc đám Vu sư kia. Nếu không phải bộ lạc của người Man giấu trong rừng sâu nước hiểm, thì quân đội Nam Yến đã kéo quân tiêu diệt hết rồi.
Khâu Dư ừ một tiếng, nói:
- Trò đang hoài nghi đấy không phải là cổ độc?
Phương Giải lắc đầu:
- Chỉ là học sinh nghĩ không ra, ai có thể thần không biết quỷ không hay, gieo cổ độc vào người học sinh.
Phương Giải cả kinh, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi tiên sinh, học sinh đã quên mất tiên sinh là một nữ nhân…
- Đã quên…
Khâu Dư cắn răng lặp lại một lần, có sát khì tràn ra trong mắt.
Phương Giải vội vàng ngồi xa chút, xua tay giải thích:
- Học sinh… học sinh không có ý đó. Nhất thời lỡ lời mà thôi.
Khâu Dư thở dài nói:
- Trò có biết trò là kẻ rất đáng ghét không?
Phương Giải gật đầu nói:
- Chỉ cần tiên sinh cam đoan không đánh học sinh, thì học sinh đều biết.
Khâu Dư bị hắn làm cho tức cười:
- Quay về chỗ ngồi đi, trò tưởng rằng ta sẽ chấp nhặt với trò? Nói tiếp về cơ thể của trò…trò đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí thiên địa, chứng minh rằng trò có thể tu hành. Về phần vì sao không có Khí Hải, ta nghĩ có lẽ nó còn chưa hoàn toàn thành hình…Đợi thêm mấy ngày, chắc sẽ có sự thay đổi.
- Hơn nữa người tu hành bình thường chỉ có một đường kinh mạch nối với Khí Hải. Giống như một cái dây thừng không đầu không đuôi, tuần hoàn liên tục không dứt. Mà trò thì bất đồng. Ngày hôm qua ta nhìn thấy có ít nhất bốn đường kinh mạch đã thành hình. Còn có một đường mới vươn ra từ bụng của trò được một tấc thì dừng lại. Mãi đến cuối cùng nó không tiếp tục kéo dài nữa.
Nàng chỉ vào bụng Phương Giải, nói:
- Có lẽ đợi khi đường kinh mạch đó thành hình, Khí Hải của trò mới xuất hiện.
Phương Giải hỏi:
- Rốt cuộc làm sao để nguyên khí thiên địa nhập vào cơ thể?
Khâu Dư trầm mặc một lúc rồi nói:
- Cách đơn giản nhất là hô hấp thổ nạp. Nhưng có người đại tu hành, có thể hô hấp qua các lỗ chân lông. Nói cách khác, cho dù có bịt mũi bịt miệng của người đó, chỉ cần không che lại làn da toàn cơ thể, thì người đó vẫn có thể hít thở mà không chết. Mà người đại tu hành như vậy, tốc độ tăng tu vị cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Trong nháy mắt, Phương Giải nghĩ tới một người là…Sở Lưu Hương…