Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 256 : Ghê tởm
Ngày đăng: 09:12 19/04/20
Phương Giải không thể ngăn cản được Phương Hận Thủy ăn liên tục ba quả tim của phi ngư bào, không phải vì tốc độ của hắn không đủ, mà là sau khi hắn đẩy đóa hồng liên vào bụng của Phương Hận Thủy, lực lượng của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều. Lúc bay ra đằng sau hạ xuống đất, hắn còn không đứng vững.
Mà lúc này Phương Giải mới tỉnh ngộ từ trong cảm giác tuyệt vời kia. Trong cơ thể của hắn không có nguyên khí thiên địa. Lúc cầm đóa hồng liên trong tay, hắn không thấy mệt mỏi. Nhưng lúc đẩy ra ngoài mới thấy khống chế đóa hồng liên kia khó khăn như thế nào. Hắn gần như dùng hết toàn lực mới khống chế đóa hồng liên rời khỏi cánh tay được.
Mà cũng chính ở thời khắc này, hắn cảm nhận được một tia biến hóa của nguyên khí thiên địa.
Lúc trước hắn đã từng hỏi Khâu Dư, nếu không thể dẫn nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể, thì có thể khống chế ở bên ngoài cơ thể được hay không. Khâu Dư không phủ định, nhưng nói rằng đó là một việc rất khó khăn. Bởi vì nguyên khí thiên địa là vô chủ. Chỉ khi chuyển hóa thành nội kình mới có thể khống chế tự nhiên được. Nhưng trong khoảnh khắc đóa hồng liên rời khỏi tay, Phương Giải rõ ràng cảm giác được trong lúc mơ hồ, mình đã khống chế được một ít nguyên khí thiên địa, để cho đóa hồng liên rời khỏi tay mình.
Ngay lúc hắn hạ xuống đất, theo bản năng hắn hồi tưởng lại cảm giác đó. Phương Hận Thủy đột nhiên điên cuồng liên tục giết ba phi ngư bào và nuốt sống trái tim của bọn họ. Mà mỗi lần ăn một quả tim, thân thể của Phương Hận Thủy lại có sự biến hóa. Sau khi ăn xong quả thứ nhất, những vết thương trên người y không ngờ dần biến mất. Ăn xong quả tim thứ hai, Phương Giải nhìn thấy nội kình vốn suy kiệt trong người y chợt bắt đầu khôi phục. Ăn xong quả tim thứ ba, ánh mắt của Phương Hận Thủy đã khôi phục lại màu đen như lúc trước.
Phương Giải biết không thể để cho y ăn thêm trái tim người nữa rồi. Hắn hít sâu một hơi, ổn định khí huyết đang dâng trào trong người. Chân dậm mạnh một cái, lao về phía Phương Hận Thủy. Nửa đường nhặt Triều Lộ đao lên. Tay trái Huyết Đồ, tay phải Triều Lộ, Phương Giải lao tới Phương Hận Thủy như một cơn gió.
Mà lúc này Phương Hận Thủy đã bắt được phi ngư bào thứ tư. Đầu tiên y xé rách cổ của phi ngư bào này, sau đó cúi người cắn vào động mạch để hút máu. Cơ thể vị phi ngư bào này nhanh chóng khô quắt lại. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một người khỏe mạnh trở thành cái thây khô. Phương Hận Thủy móc tim của phi ngư bào này ra, bỏ vào miệng nhai nuốt.
Lúc y nghe thấy tiếng bước chân, y liền xoay người, buông thi thể đã khô quắt của phi ngư bào này ra.
Lúc này, màu đen trong con mắt của Phương Hận Thủy như muốn trào ra ngoài. Khuôn mặt y xuất hiện một hoa văn màu xanh thẫm, trông cực kỳ dữ tợn khủng bố. Tóc tai của y bù xù, quần áo nát tươm, trên cơ thể trần trụi có thể nhìn thấy hoa văn màu xanh thẫm đang lan dần, giống như một mạng nhện lan tỏa khắp người vậy.
Tốc độ biến hóa rất nhanh. Cả người y thoạt nhìn giống như một con ác ma từ địa ngục đi lên.
Phương Giải rõ ràng cảm giác được màu đỏ trong mắt hắn đang nhạt dần. Hắn biết mình nhất định phải đánh bại Phương Hận Thủy trước khi con mắt khôi phục lại bình thường. Con mắt màu đỏ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng không thể khống chế được nó là một việc khiến người ta căm tức. Hắn tăng tốc độ lên tới cực hạn, giống như một ảo ảnh chém về phía Phương Hận Thủy.
Phương Hận Thủy nở nụ cười ha hả, giống như kẻ điên.
Y căn bản không có trốn tránh, mà giơ tay lên đỡ lấy Triều Lộ đao của Phương Giải. Mũi đao hơi xoay tròn giữa không trung. Phốc một tiếng, cả bốn ngón tay của Phương Hận Thủy đều bị chém đứt. Giờ khắc này, Phương Hận Thủy đã lâm vào điên cuồng, thần trí đã không còn tỉnh táo, nên quên mất thanh Triều Lộ đao của Phương Giải là một thanh bảo đao chém sắt như bùn.
Sau khi nhận được kế thừa, cơ thể của y trở nên cứng rắn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự sắc bén của Triều Lộ đao.
Bốn ngón tay vừa đứt, Phương Hận Thủy kêu lên một tiếng, vẫn không trốn tránh, mà dùng bàn tay trụi lủi đánh vào ngực Phương Giải.
- Ở làng chài xuất hiện án mạng, người chết đều là người của Phật tông! Ta phụng lệnh của Hình Bộ, tới thành Trường An báo cáo vụ án. Trên đường đi thì bị Trí Tuệ bắt được…Mà đám người Phật tông kia, tới đây là để giết ngươi! Nếu không phải ngươi giết chết bọn chúng, ta tới Trường An làm cái gì!
Phương Giải ngẩn ra, trầm mặc một lúc mới nói:
- Tuy rằng ta không phải là người giết đám Phật tông kia, nhưng ngươi đổ lên đầu ta cũng không sai…
- Nếu không phải vì ngươi, ta làm sao có thể gặp phải Trí Tuệ!
Phương Hận Thủy khàn khàn rống lên. Nhưng thanh âm không lớn. Y muốn ngồi dậy tiếp tục liều chết, nhưng vết thương chồng chất khiến y vô lực. Thương thế của y quá nặng. Nếu không phải vì y nhận được kế thừa mà thay đổi thể chất, thì y đã sớm bị Phương Giải đánh thành đống thịt rồi.
Phương Giải thở dài, chậm rãi đứng lên:
- Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng Đại Nội Thị Vệ Xử xử trí ngươi như thế nào, chắc ngươi cũng hiểu.
Nói xong, Phương Giải xoay người rời đi.
Ánh mắt của Phương Hận Thủy hiện lên một tia sợ hãi:
- Ta không thể chết…ta không muốn chết…ta biết rất nhiều bí mật của Phật tông. Các ngươi chỉ cần không giết ta, ta liền khai ra hết! Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ vì sao ta biến thành người tu hành sao? Không hiếu kỳ với kết cục của Trí Tuệ sao?
Phương Giải dừng chân, quay đầu lại, cười nói:
- Không cần ngươi nói, ta cũng biết…lúc ngươi giết Mặc Vạn Vật, không chú ý tới Mặc Vạn Vật đã lưu lại vài chữ: Phương, Trí tử, miệng…Phương, tất nhiên là chỉ hung thủ là ngươi. Mà Trí tử, ý là Trí Tuệ đã chết. Mấy việc này bọn ta đã biết, nhưng vì sao Mặc Vạn Vật vẫn muốn lưu lại mấy chữ này? Ta nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra. Nhưng lúc nhìn thấy ngươi ăn tươi nuốt sống, ta mới hiểu…Cái chết của Trí Tuệ không phải trọng điểm. Mặc Vạn Vật chỉ muốn nói cho bọn ta biết, Trí Tuệ là chết như thế nào…Chữ ‘miệng’ cuối cùng là viết thiếu. Là chữ ‘ăn’ mới đúng.
- Lúc ấy chắc Mặc Vạn Vật đã không còn sức lực nên mới không thể viết hết. Ngươi ăn thịt Trí Tuệ nên mới đạt được kế thừa của y, biến thành một người tu hành.
Phương Giải dừng một chút, nhíu mày:
- Phật tông, Trí Tuệ và ngươi…đều rất ghê tởm!