Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 260 : Thì ra là vậy

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Thái Cực Cung trông có vẻ chẳng khác gì ngày thường, thời điểm Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến Mộc Tiểu Yêu ba người tiến vào, phát hiện hộ vệ trực ban không có gia tăng, số lượng phi ngư bào đi tuần vẫn như thường ngày. Phương Giải biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, kì thực bên trong đang hết sức căng thẳng.



Di Thân Vương muốn tạo phản, nhưng hắn nhất thời không phản không có chứng cứ trực tiếp. Con người Dương Dận làm việc rất cẩn thận, chí ít muốn đào ra hắn từ chuyện Hóa Thông Thiên Hạ rất khó. Mặc dù hoàng đế hoài nghi, cũng không thể vô duyên vô cớ bắt một vị thân vương. Phương Giải cũng biết sở dĩ đợi Di Thân Vương ra tay, là có ý định một lưới bắt hết đám loạn đảng. Nhưng hắn không biết tại sao hoàng đế lại chắc chắn như vậy. Di Thân Vương đến bây giờ không có biểu hiện bối rối mà vẫn rất bình thản, độ tự tin của hai huynh đệ này đúng là giống hệt nhau.



Người của Dương gia tựa hồ đều sở hữu một loại khí chất đặc thù, khí chất hình thành từ việc thống trị thiên hạ hàng trăm năm qua.



Tiểu thái giám Mộc Tam dẫn ba người Phương Giải đi thẳng vào bên trong, đến một nơi không có người hắn mới cố ý thả chậm bước chân kéo gần cự ly với Phương Giải.



- Tây Bắc xảy ra chuyện lớn rồi, bảy mươi vạn đại quân toàn quân bị diệt… Bệ hạ tức giận, vừa nghe xong biên quan cấp báo liền bạc trắng hai mai, trông rất dọa người.



Hắn hạ giọng nói.



Phương Giải ừ một tiếng, vờ như không có việc gì tiếp tục tiến lên phía trước.



- Chuyện Tây Bắc ta đã biết rồi, ta bây giờ muốn biết là… Đại lễ xuất binh ngày mai bệ hạ có phân phó gì không?



Mộc Tam nói:



- Ta cũng chỉ là trước khi ra ngoài nghe được mấy câu, không dám lưu lại. Lúc bệ hạ nghe Tây Bắc cấp báo đuổi hết đám hầu hạ chúng ta ra ngoài, ta cố ý tụt lại cuối cùng mới có thể nghe được một ít. Nhưng sau đó bệ hạ nói gì đều không nghe được, có điều bệ hạ đã triệu khẩn Hữu Vũ Vệ đại tướng quân Hứa Hiếu Cung và Tả Vũ Vệ đại tướng quân Dương Thuận Hội tiến cung, hai vị đại tướng quân này hiện đang ngồi chờ trong Đông Noãn Các, không ở tiền triều.



Đầu óc Phương Giải chuyển động nhanh một cái, nhưng không tìm ra manh mối gì trong đó.



- Ngươi nói bệ hạ tóc mai bạc trắng?



- Đúng vậy.



Tiểu thái giám Mộc Tam thấp giọng thở dài:



- Tiểu Phương đại nhân người không nhìn thấy, trong thời gian ngắn lập tức trắng tinh. Lúc ta ra ngoài vẫn còn bình thường, đợi bệ hạ truyền chỉ lên triều, bảo chúng ta vào trong hầu hạ, thì đã bạc trắng. Ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi chua xót, đủ thấy trong lòng bệ hạ tức giận như thế nào.



Vòng qua một lối đi nhỏ là đến Đông Noãn Các, Mộc Tam không nói gì nữa. Bốn người đến Đông Noãn Các, Phương Giải vừa vào cửa liền nhìn thấy hai vị đại tướng quân đang ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài, hắn vội vàng đứng thẳng người chào theo nghi thức quân đội. Hai vị đại tướng quân thấy Phương Giải hành lễ, cũng đứng dậy hồi lễ theo nghi thức quân đội.



- Ty chức Phương Giải, bái kiến hai vị đại tướng quân!



Hứa Hiếu Cung và Phương Giải có chút quen thuộc, hồi lễ xong nói:



- Ngươi vừa vào cửa đã hành quân lễ, thật khiến chúng ta giật mình. Ta thực sự quên mất ngươi cũng xuất thân quân võ, rất tốt, rất tốt, không có quên bản.



Phương Giải và Tả Vũ Vệ đại tướng quân Dương Thuận là lần đầu tiên gặp mặt, đối với vị đại tướng quân trông có vẻ chỉ khoảng ba mươi tuổi này một chút cũng không hề quen biết. Nhưng hắn trước đây đã từng nghe người khác nhắc đến, trong mười sáu vệ chiến binh đại tướng quân, Dương Thuận Hội là trẻ tuổi nhất, nếu không phải vì trên người có mang huyết mạch hoàng tộc, sao có thể làm võ tướng chức vị đỉnh cao ở độ tuổi này.


- Dạ?



- Dạ cái gì!



Hoàng đế nói:



- Ngày trẫm mới đăng cơ, vốn định hạ chỉ coi trọng thương nghiệp. Nhưng ngươi cũng biết, muốn nâng cao địa vị thương nhân, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người phản đối, trẫm cũng không thể cứng rắn được, cho nên trẫm liền nghĩ ra một biện pháp, không thể công khai, thì trẫm bí mật, trẫm để Ngô Nhất Đạo thành lập thương hội buôn bán với người Đông Sở, cái gì có thể kiếm tiền thì làm cái đó, không đến mười năm, Hóa Thông Thiên Hạ đã trở thành thiên hạ đệ nhất thương hội! Bởi vì có Hóa Thông Thiên Hạ, thương nhân Đại Tùy cũng được dẫn động, quốc gia bởi vì buôn bán phồn hoa thu được thêm bao nhiêu thuế má ngươi có biết hay không?



- Trẫm muốn làm tấm gương thanh liêm… Nhưng trẫm là hoàng đế, không thể thực sự thiếu bạc, nếu như đến bạc thưởng hậu cung cũng không có, trẫm làm hoàng đế không phải rất thất bại sao? Cho nên Hóa Thông Thiên Hạ cũng có thể tính là trợ cấp gia dụng mới làm. Ngô Nhất Đạo là kì tài, trẫm không ngờ hắn lại khiến thương hội lớn mạnh như vậy.



Phương Giải trong lòng thầm nghĩ nửa trước ngài nói quang minh chính đại, nửa sau mới là chân tướng.



- Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?



Hoàng đế hỏi.



Phương Giải gật gật đầu:



- Thần hiểu rồi, chẳng trách Ngô Nhất Đạo tự tin như vậy.



Hoàng đế hừ một tiếng nói:



- Trẫm vốn định mượn cơ hội lần này, ép những triều thân kia hiện nguyên hình. Ngươi thì tốt rồi, chặn ngang một cước! Cũng may là… ngươi không có làm hỏng chuyện tốt của trẫm. Trẫm sớm đã biết chuyện họ nhập cổ phần vào Hóa Thông Thiên Hạ, trẫm mặc kệ, là vì trẫm biết các triều thần cũng có nỗi khổ riêng. Dựa vào bổng lộc, quả thực rất khó duy trì… Cho nên trẫm mắt nhắm mắt mở, vờ như không nhìn thấy. Nhưng, trẫm không ngờ là… Hóa Thông Thiên Hạ nuôi họ thành tham, tham tiền không đáng sợ, đáng sợ là họ lại cùng người khác cấu kết lại tham thiên hạ của trẫm!



Phương Giải nói:



- Là thần lỗ mãng.



Hoàng đế nói:



- Ngươi làm loạn một trận cũng tốt, ai chỉ tham tiền, ai muốn mưu phản đều bị ngươi ép ra. Nếu không như vậy, trẫm còn không biết sau lưng Lão Thất có bao nhiêu người!



Phương Giải trầm mặc, qua một lúc mới không kìm được hỏi:



- Bệ hạ… vậy… Ngô Nhất Đạo hiện đang ở đâu?



Hoàng đế lườm hắn một cái, Phương Giải mỉm cười ngượng ngùng:



- Thần biết, không nên hỏi thì đừng hỏi.