Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 2831 : Có thể giết ít đi được không? ((1))

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử.



La Úy Nhiên ngồi ở ghế, nhìn Tiêu Nhất Cửu bị xích bởi những cái xích to lớn, không nhịn được thở dài. Trên người Tiêu Nhất Cửu bị cắm một trăm hai mươi tám kim châm phong bế khí huyệt. Đây vốn là thủ đoạn của ông ta, giờ lại bị người khác dùng tới. Dù người tu hành có mạnh hơn nữa, bị phong bế Khí Hải đan điền liền chẳng khác gì phế nhân.



Xiềng xích nặng nề khảm vào trong vách tường. Được móc xuyên qua bả vai Tiêu Nhất Cửu. Nếu ông ta giãy dụa, xích sắt sẽ xé rách da thịt của ông ta.



- Sư huynh…ta…



La Úy Nhiên há miêng, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng.



Tiêu Nhất Cửu mở mắt ra, nhìn y một cái, cười cười nói:



- Đệ cần gì phải tự trách bản thân? Đó là sự lựa chọn của ta, đâu thể trách người khác được. Tòa mật lao trong Đại Nội Thị Vệ Xử này của đệ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trói một tù nhân chặt như thế này.



- Sư huynh, tội gì chứ?



La Úy Nhiên hỏi.



Tiêu Nhất Cửu mỉm cười nói:



- Lão Tam…đệ có nhớ lúc chúng ta còn học nghệ, ta đã nói với đệ rằng, mục tiêu lớn nhất của ta là gì không?



- Nhớ rõ.



La Úy Nhiên nói:



- Sư huynh nói, mục tiêu lớn nhất của huynh, chính là trèo lên trời.



Tiêu Nhất Cửu gật đầu:



- Đúng vậy…tất cả mọi người đều sinh hoạt dưới bầu trời, bất kể là bần cùng hay là giàu có, cao quý hay là ti tiện. Ông trời vô tình, quan sát chúng sinh, sẽ không quan tâm sinh ly tử biệt của nhân gian. Ông trời có tình, ban cho nhân gian ánh nắng, mưa móc. Vì sao con người phải tu hành, bởi vì con người muốn trở nên mạnh mẽ. Sau khi trở nên mạnh mẽ, tự nhiên muốn nhìn xem, ông trời rốt cuộc là cái gì.



- Điều đó có liên quan gì tới việc mưu nghịch của sư huynh?



- Không đứng ở chỗ cao nhất của nhân gian, làm sao chạm tới vòm trời? Ta vẫn cảm thấy, người cách ông trời gần nhất…chính là Đại Luân Minh Vương.



- Ông trời…



La Úy Nhiên chợt nhớ tới lúc trước Phương Giải nói chuyện phiếm có nói một câu:”Cách mặt đất một tấc, chính là trời”



- Cách mặt đất một tấc, chính là trời.



Tiêu Nhất Cửu thì thào lặp lại, sau đó lắc đầu:



- Điều đó sao có khả năng, ông trời là cao cao tại thượng!



La Úy Nhiên nói:
- Hoàng Đế không chỉ muốn ta kéo dài thời gian, còn để ta cho La Diệu uống một viên thuốc an thần. Để y biết rằng, Hoàng Đế tín nhiệm y.



Trác Bố Y gật đầu.



Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc:



- Vậy thì ta phải vào cung, xin bệ hạ một pháp bảo.



- Pháp bảo gì?



Phương Giải nói:



- Từ chuyện La Diệu vào kinh nhận tội, có thể nhìn ra được, La Diệu để ý tới bản thân mình nhất. Một người ích kỷ và đa nghi như vậy, để cho y tin tưởng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cho dù Hoàng Đế có cho ta một thân phận Nhất Đẳng Huyện Tử, La Diệu cũng không để ta vào mắt. Cho nên, nếu muốn để La Diệu yên tâm, ít nhất phải có đủ thành ý để khiến y tin tưởng. Thành ý đó tới từ bệ hạ.



- Ta tính toán xin Hoàng Đế cho La Văn chút ưu đãi.



Phương Giải nghĩ một lúc, nói:



- Chẳng hạn như phong tước.



Trác Bố Y bĩu môi:



- Ngươi lại bị ngu rồi. La Văn là con trai độc nhất của La Diệu. Thân phận Nhất Đẳng Quốc Công sớm muộn gì cũng thuộc về La Văn. Nếu bệ hạ sửa thành tước vị khác, còn phản tác dụng hơn.



- Quên mất…



Phương Giải nhíu mày:



- Vậy có thể cho y chỗ tốt gì?



- Thăng quan đi.



Trác Bố Y thản nhiên nói:



- Vì chuyện ở kinh thành, nên La Văn không được bổ nhiệm chức quan Ngũ Phẩm. Ngươi có thể xin bệ hạ phong cho La Văn một quân chức.



Phương Giải gật đầu:



- Vậy thì ta lập tức vào cung.



- Bệ hạ không ở trong cung.



- Bệ hạ đang ở đâu?



- Diễn Vũ Viện.