Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 286 : Rất lớn sao?

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Phương Giải càng đi tới gần Hồng Tụ Chiêu, lông mày càng nhíu chặt vì tiếng mắng chửi bên trong. Phương Giải nghiêng tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy thanh âm của Tức đại nương, Tức Chúc Tâm hay là lão già què. Hắn không nhịn được có chút ngạc nhiên. Người này gây rối ở Hồng Tụ Chiêu như vậy mà không bị ai ném ra ngoài.



Kỳ thực lúc ở bên ngoài, Phương Giải đã nhận ra tiếng mắng chửi của người kia. Hắn mới gặp y buổi sáng, nên vừa nghe là nhận ra luôn.



Khi đi vào, Phương Giải mới chợt nhớ tới, hôm nay Tức đại nương, Tức Chúc Tâm cùng với lão già què, lão bản nương đều đã vào cung gặp mặt Thánh. Hôm qua lúc tới Hồng Tụ Chiêu, Tiểu Đinh Điểm có nhắc tới chuyện này. Hình như không chỉ là Hoàng thượng muốn gặp mấy người đó, nghe nói cả Hoàng hậu cũng mở yến tiếc để đón mấy người.



Tức đại nương và Tức Chúc Tâm đều không ở đây, lão già què cũng không ở đây, khó trách Lục Âu cố tình gây sự mà không bị ai đuổi ra ngoài.



Sắc mặt của Tiểu Đinh Điểm đã trắng bệch vì tức giận, cái mũi lấm tấm mồ hôi. Có thể nhìn ra được nàng thực sự phẫn nộ, nên bộ ngực đã dần thành hình kia mới phập phồng.



- Ngươi nói thêm câu nữa cho ta nghe xem?



Tiểu Đinh Điểm tức giận chỉ vào cái mũi của Lục Âu, nói.



- Kỹ nữ!



Lục Âu cười lạnh:



- Tiện nhân chính là tiện nhân, có phải ngươi thích lão tử chửi ngươi là kỹ nữ hay không? Không thể tưởng được mới nhỏ tuổi như vậy đã lẳng lơ con mẹ nó rồi. Tới đây, hôm nay cùng ta ngủ một giấc, ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lẳng lơ như thế nào. Tiểu nha đầu tuy không lớn tuổi lắm, nhưng dáng người đã phát dục đầy đủ, ta thích nhất là những cô nàng như ngươi. Lão tử rất muốn xem lúc ngươi dục tử dục tiên sẽ kêu cái gì!



- Vô sỉ!



Tiểu Đinh Điểm mắng một câu, chân nhún một cái, tung chưởng vào mặt Lục Âu. Lục Âu biến sắc, lập tức giận dữ. Y không ngờ một nữ tử chỉ biết ca múa cũng dám động thủ với mình. Nếu đặt ở Tây Nam, nữ tử như vậy đã bị y hạ lệnh trói lại, rồi để thân binh luân phiên làm nhục rồi.



- Tiện nhân!



Lục Âu bắt lấy tay của Tiểu Đinh Điểm, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng, mắng:



- Thực cho mình là một kẻ khó lường? Nếu làm nghề này thì đừng giả trang thanh cao làm gì!



Tiểu Đinh Điểm đại nộ, tung cước vào hạ bàn của Lục Âu. Lục Âu lùi về phía sau. Y giận tím mặt vì một cước âm tàn này của Tiểu Đinh Điểm. Một cước này nếu đá trúng, chỉ sợ đời này y đừng hòng làm nam nhân rồi. Tuy võ nghệ của Tiểu Đinh Điểm không tầm thường, nhưng nàng hiển nhiên không phải là đối thủ của Lục Âu. Dù thiên phú của nàng không tệ, nhưng bị mất việc vặt trong Hồng Tụ Chiêu quấn thân, nên không có thời gian tu hành. Vả lại nàng không phải là người si mê với tu hành, luyện chút công phu chỉ là để bảo vệ bản thân mà thôi.



Lục Âu là thân binh của La Diệu, hơn nữa luyện được bản lĩnh giết người ở sa trường, tất nhiên không để Tiểu Đinh Điểm vào mắt. Y túm được vạt áo phía trước của Tiểu Đinh Điểm, giơ tay tát vào mặt nàng một cái.



- Muốn đánh lão tử? Ngươi có bản lĩnh đó không?



Y nâng Tiểu Đinh Điểm lên, ném mạnh ra ngoài cửa.


Từ trước tới nay, Phương Giải là người nếu muốn đánh thì liền đánh, sẽ không giả bộ quân tử gì đó.



Sau khi nhấc Lục Âu lên, Phương Giải lại ném mạnh xuống đất, lại nhấc, lại ném. Liên tục ba lượt, y dẫm lên chân trái của Lục Âu, nghiền một cái. Rắc, xương đùi chân chân trái của Lục Âu lập tức gãy đoạn. Sau đó lại một cước, giẫm gãy mấy cái xương sườn của Lục Âu.



Hắn cúi người nhấc Lục Âu lên, tung một đấm vào bụng Lục Âu.



Một quyền này có lực cực lớn, Lục Âu ngay lập tức phun ra một búng máu.



Phương Giải nắm lấy tóc của Lục Âu, kéo như kéo một con chó chết tới trước mặt Tiểu Đinh Điểm, nhìn thiếu nữ đã khóc như mưa, nhìn dấu tay sưng đỏ trên má nàng, Phương Giải ôn nhu hỏi:



- Đủ chưa? Nếu không ta tiếp tục đánh.



Tiểu Đinh Điểm hơi sửng sốt, không biết nên nói cái gì.



Hai thân binh của Lục Âu đều si ngốc. Lúc hai người kịp phản ứng thì Phương Giải đã đánh Lục Âu xụi lơ trên mặt đất rồi. Hai người do dự một lát, cúi đầu thương lượng vài câu, một người tiến lên muốn ngăn cản Phương Giải, một người quay đầu chạy đi.



- Tiểu Phương đại nhân…xin hạ thủ lưu tình.



Thân binh kia chắp tay cầu khẩn.



Phương Giải nhìn y, nói:



- Tướng sĩ của Tả Tiền Vệ các ngươi đều tác oai tác quái ở Tây Nam như vậy sao? Xem ra bệ hạ phái ta tới Tây Nam một chuyến, không phải là không có lý do.



Thân binh kia còn chưa kịp nói gì, Lục Âu bị Phương Giải xách lên vừa phun ra máu vừa mắng:



- Ta dm con mẹ nhà ngươi…lão tử là Ngũ Phẩm tướng quân dưới trướng la Đại tướng quân, ngươi dám đánh ta…nếu ở Tây Nam, lão tử…lão tử đã băm xác ngươi cho heo ăn rồi.



- Ngũ Phẩm tướng quân…rất lớn nhỉ?



Phương Giải cười lạnh, vứt Lục Âu xuống đất. Hắn ngồi xổm xuống, quay đầu hỏi Tiểu Đinh Điểm:



- Vừa rồi y dùng tay trái tát muội à?



Tiểu Đinh Điểm theo bản năng gật đầu.



Phương Giải ừ một tiếng, tùy tiện nhấc một viên gạch, đè tay trái của Lục Âu xuống, rồi cầm viên gạch đập mạnh xuống. Chát một tiếng, máu thịt lập tức bắn ra. Chỉ một lúc, các ngón tay của Lục Âu đều bị dập nát. Phương Giải căn bản không có ý dừng lại, cứ tiếp tục đập, máu thịt tung tóe khắp nơi. Không bao lâu, tay trái của Lục Âu đã bị đập lầy bầy, huyết nhục mơ hồ.