Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 288 : Hôn sưng môi

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Thái độ thấp điều của Diệp Cận Nam khiến cho Phương Giải có chút nghi hoặc. Dựa theo đạo lý, mặc dù Diệp Cận Nam đúng là một người nhận biết đúng sai, nhưng cũng không cần phải nhân nhượng như vậy. Ngay tại vừa nãy, một Ngũ Phẩm Nha tướng của Tả Tiền Vệ, hơn nữa còn là thân binh của La Diệu, bị Phương Giải đánh cho tàn phế. Cho dù Diệp Cận Nam giữ gìn sự tôn nghiêm của Tả Tiền Vệ, cũng không cần tỏ thái độ như vậy.



Quân nhân, dễ dàng cúi đầu vậy sao?



Cho nên Phương Giải càng thêm đề phòng người này.



- Chuyện này có thể bỏ qua, không cần đề cập tới nữa.



Diệp Cận Nam uống một ngụm trà nói:



- Tiểu Phương đại nhân, tuy bệ hạ còn chưa định ngày tới Ung Châu của ngươi, nhưng chắc là sẽ không lâu nữa. Lúc đầu ta cho Lục Âu tới thăm hỏi trước, vốn là để làm quen với Tiểu Phương đại nhân. Trước khi y đi, ta đã cảnh cáo, không được lỗ mãng động chạm tới người khác. Nhưng thực sự không ngờ tới cái tính tính lỗ mãng đó tới đế đô rồi mà vẫn không kiềm chế được. Người này xuất thân từ thân binh của Đại tướng quân, cho nên khó tránh khỏi…



Phương Giải gật đầu:



- Nếu Diệp tướng quân đã nói như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Chuyện của Lục tướng quân, là ta hơi xúc động. Ta cũng xuất thân từ biên quân, nên tính tình có chút thẳng thắn, quen với việc dùng nắm tay để giải quyết vấn đề.



- Ta hiểu mà.



Diệp Cận Nam cười cười nói:



- Đây chính là quân uy của Đại Tùy chúng ta.



Phương Giải ừ một tiếng:



- Diệp tướng quân nói không sai, đây chính là quân uy của Đại Tùy. Nhưng nếu bệ hạ biết, chắc chắn sẽ giận dữ. Uy nghi của quân nhân và nắm đấm cứng rắn không phải để dùng với người của mình. Nếu quân nhân dùng đao trong tay để chém dân chúng nước mình, vậy thì…



Phương Giải dừng một lát, nói:



- Tuy Diệp tướng quân có ý tốt, nhưng chuyện này ta vẫn sẽ bẩm báo chi tiết với bệ hạ. Diệp tướng quân ở Tây Nam đã lâu, có lẽ không biết tính tình của bệ hạ. Bệ hạ tất nhiên sẽ tức giận với việc hai quân nhân xung đột. Nhưng nếu gạt bệ hạ, bệ hạ sẽ càng tức giận hơn. Hơn nữa, vừa rồi ta cũng đã nói, bất kỳ kẻ nào cũng không thể khinh thị luật pháp quốc gia. Làm người phải có sự kính sợ. Nếu không kính sợ, sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.



Diệp Cận Nam ngẩn ra, không ngờ tính tình của Phương Giải lại cố chấp như vậy.



Y gật đầu nói:



- Nếu Tiểu Phương đại nhân đã quyết định, vậy thì ta không ngăn cản nữa. Ta cũng sẽ báo cáo triều đình chuyện này. Nhưng xin ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ tình hình thực tế, tuyệt sẽ không vì Lục Âu là người của Tả Tiền Vệ bọn ta mà thiên vị.



Phương Giải gật đầu, chắp tay nói:



- Đa tạ.



Diệp Cận Nam thi lễ lại, đứng lên nói:



- Vậy ta liền cáo từ trước. Dù sao Lục Âu cũng là đồng đội của ta, ta muốn dẫn y đi tìm lang trung trị thương trước.



Phương Giải đứng dậy đưa tiễn. Diệp Cận Nam lại khách khí vài câu mới rời đi.



Sau khi Diệp Cận Nam đi rồi, Tiểu Đinh Điểm bước nhanh tới, ân cần hỏi han:



- Mọi chuyện sao rồi?



Phương Giải mỉm cười lắc đầu:



- Không có việc gì.


Mà khiến người ta chú ý còn có đám nha hoàn hầu hạ. Các nàng mặc váy dài màu trắng giống nhau, đeo giày thêu màu xanh, lúc đi đường giống như những đàn bướm bay lượn. Quần áo của các nàng rất thanh lịch, đâu có sự lẳng lơ quyến rũ của các nữ tử thanh lâu khác.



Hơn nữa, cho dù là nha hoàn, người nào người nấy cũng tinh thông cầm kỳ thi họa. Cho dù là vị khác khó tính nào đó muốn đàm luận kinh sử sách cổ với các nàng, các nàng cũng không rụt rè. Thậm chí còn có thể đưa ra một hai câu lời bình.



Tiến vào Di Tú Lâu, Phương Giải không ngờ lại gặp được người quen. Nhìn mập mạp cười ha hả tới tiếp đón, trong lòng Phương Giải cũng rất vui vẻ. Về phần vì sao vui vẻ, thì trong buổi nói chuyện cách đây không lâu, mập mạp này đã nói toạc ra một câu.



Tửu Sắc Tài nhìn Phương Giải cười đáng khinh như vậy, không nhịn được hỏi:



- Hôm nay Tước gia làm sao vậy, cười khiến trong lòng ta phải sợ hãi.



Phương Giải kéo tay y, cười nói:



- Ta có hai bằng hữu lần đầu tiên tới thanh lâu.



Hắn còn chưa nói hết lời, Tửu Sắc Tài đã cắt ngang:



- Chỗ này của chúng tôi là nơi giao lưu văn nghệ!



Phương Giải hơi sửng sốt, lập tức cười nói:



- Ừ, ừ, giao lưu văn nghệ…Hai vị bằng hữu này của ta chưa từng tham gia giao lưu văn nghệ lần nào, ngươi giúp ta tiếp đãi bọn họ được không? Nhưng ta phải nói trước rằng, ngươi khẳng định biết hai người bọn họ. Bởi vì ngày đó trên quảng trường, hai người bọn họ…hiểu chưa?



- Má ơi!



Tửu Sắc Tài biến sắc:



- Sao ngươi mang hai sát thần này tới chỗ ta làm gì?



Phương Giải vội vàng khoát tay:



- Giờ hai người bọn họ đã biết điều rồi, hôm nay nói với ta muốn chơi hôn nhẹ với mỹ nhân. Ngươi nói xem, một người trượng nghĩa như ta, sao có thể từ chối được. Nhưng ta còn có việc phải vội vã vào cung, ngươi giúp ta chiêu đãi bọn họ tốt một chút. Ngươi cũng biết hai người bọn họ rồi đấy, nếu hầu hạ không tốt, ai biết bọn họ sẽ gây ra chuyện gì. Đương nhiên…tốn bao nhiêu bạc, cứ ghi nợ rồi ta sẽ trả.



Tửu Sắc Tài trừng mắt nhìn hắn, nói:



- Ngươi dẫn bọn họ tới sản nghiệp của Hầu gia chẳng phải tính toán là bùng tiền đó sao?



Phương Giải cười cười nói:



- Có một số việc hiểu trong lòng là được, không cần nói quá rõ ràng…



Hắn xoay người nói với Trần Hanh, Trần Cáp:



- Hai vị ở đây ngoan ngoãn chơi hôn nhẹ với mỹ nhân, ta đi lấy đồ ăn ngon cho hai vị. Ngoan ngoãn chờ ta, được không?



Trần Cáp kéo tay hắn, hỏi:



- Khi nào ngươi về?



- Rất nhanh.



Phương Giải nói:



- Đợi khi môi của hai vị hôn tới sưng lên, cũng là lúc ta trở lại.