Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 290 : Lời của Hoàng môn Thị lang
Ngày đăng: 09:13 19/04/20
Phương Giải biết Bùi Diễn, cũng biết vị Hoàng môn Thị lang thoạt nhìn rất khiêm tốn này thật ra là quyền lực ngập trời. Cảm thấy có ánh mắt đang dán vào người mình, hắn xoay người lại, phát hiện nhân vật đầy danh vọng, nắm giữ quyền bính triều đình đang nhìn hắn với vẻ đánh giá. Phương Giải vội chắp tay thi lễ từ xa, gọi:
- Bùi đại nhân!
Bùi Diễn gật đầu, cười cười, đi tới hỏi:
- Sao lại đứng ở đây?
Phương Giải đáp:
- Có một số việc muốn bẩm báo hoàng thượng, nhưng người đang bận việc, cho nên hạ quan ở đây chờ hoàng thượng gọi đến.
Bùi Diễn gật đầu:
- Ngoài trời đang mưa, ngươi qua phòng bên kia chờ xem. Khi vào, ta sẽ báo cho Mộc Tam một tiếng, nếu hoàng thượng cho đòi ngươi, hắn sẽ đến phòng đó tìm ngươi. Mưa đầu xuân rất lạnh lẽo, nếu bị nhiễm phong hàn sẽ rất phiền phức.
Phương Giải cảm tạ rồi nói:
- Không sao, cứ để hạ quan chờ ở đây, chút mưa này không hề gì. Hạ quan xuất thân là quân võ, lúc ở biên thành, khí hậu còn lạnh lẽo hơn đế đô nhiều lần, dù có mưa tuyết, việc thao luyện vẫn không ngừng. Giữa ngày đông giá rét, vẫn tay trần múa thương đón gió, nhớ lại cảm thấy như chỉ mới vừa hôm qua.
Bùi Diễn nghe vậy, chợt nhớ ra Phương Giải cũng xuất thân từ biên quân Phan Cố. Ông ta vừa xem bản mật báo đến từ Tây Bắc, trong lòng đầy những suy nghĩ về cuộc huyết án Phan Cố kia, nhìn thấy gã thiếu niên anh tuấn này, chợt nghĩ, hắn là biên quân Phan Cố duy nhất còn lại sau cuộc huyết án đó, lúc hắn rời khỏi Phan Cố, vụ huyết án đó còn chưa xảy ra, nhưng thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm...Thế thì...Gã thiếu niên này có biết tình hình thực tế lúc đó không? Nếu như hắn biết, là sau này mới biết, hay là trước đó đã biết?
Ông ta hơi ngẩn người, chợt cảm thấy ý nghĩa của mình có phần không hợp lý. Hơi áy náy vì sự thất thần của mình, ông ta cười cười, rồi nhìn Phương Giải, nói:
- Giữ quy củ đương nhiên là tốt, nhưng từ trước đến nay, hoàng thượng luôn nhân từ đối với chúng ta, cũng sẽ không vì ngươi tránh mưa mà trách cứ. Phòng bên kia không có ai, người vào trong đó chờ, nếu hoàng thượng quá bận, ngươi sẽ phải chờ lâu, lát nữa ta ra, còn có thể trò chuyện với ngươi.
Ông ta nói thêm:
- Ngươi không biết đâu, ta suốt ngày một mình trong phòng, buồn bực chết được.
Phương Giải không kìm được, cũng mỉm cười, không tiện từ chối ý tốt của người ta, gật đầu:
- Ta sẽ qua bên đó một lát, đa tạ Bùi đại nhân quan tâm.
Bùi Diễn khẽ gật đầu, liền giương dù lên, rảo bước đi về phía Đông Noãn các. Phương Giải đi tới trước cửa căn nhà được gọi là “nội đình” kia, vừa định vén mành bước vào, chợt thấy chồng tấu chương chất cao như núi trên chiếc bàn dài trong phòng, hắn hơi nhíu mày, rốt cuộc quay ra.
Trước khi bước vào Đông Noãn các, Bùi Diễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh Phương Giải vừa vén mành lên liền lui ngay lại. Ông ta lập tức hiểu ngay, nhất định là Phương Giải nhìn thấy phòng đầy tấu chương, không dám tùy tiện bước vào. Bùi Diễn cười cười, tự nhủ thiếu niên này là một người hành động rất cẩn thận.
- Nếu không có một người vô cùng có trách nhiệm cả đời theo đuổi việc này, sẽ rất khó hoàn thành.
Phương Giải không thể không thừa nhận, ở thời đại này, nếu muốn điều tra cho khắp đông tây nam bắc của toàn bộ đế quốc mênh mông mấy vạn dặm này, thật sự là quá khó khăn. Nếu phát động các địa phương cùng làm, rồi sau đó tập hợp lại, nghe có vẻ đơn giản hơn, nhưng như vậy lúc tập hợp lại, đến tám, chín phần là các bản đồ sẽ không khớp nhau.
Từ hai chữ “Thối lắm” này, Bùi Diễn nói nhiều như vậy, cho thấy ông ta cũng hơi thích Phương Giải, cho nên không hà tiện lời nói. Ông ta lại mởi một bản tấu chương ra, vừa xem vừa hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói, ngươi xảy ra mâu thuẫn với nha tướng của La đại tướng quân, thế cái lý đứng về phía ngươi chứ?
- Cũng có một chút. Cái gã Lục Âu đánh Hồng Tụ Chiêu, đánh cả tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu, nhục mạ Tức Họa Mi và Tức Chúc Tâm. Ta định can ra, nhưng hắn ta tính tình hung bạo, một câu không hợp ý là động thủ ngay.
- Không cần để ý.
Bùi Diễn gật đầu:
- Nếu cái lý ở phía ngươi, thì không cần phải sợ, người của Tả tiền vệ có ngang ngược cỡ nào, cũng không đến lượt họ đến đế đô thể hiện uy phong. Ngươi sắp đi Tây Nam rồi, lúc này lại xảy ra mâu thuẫn với người của Tả tiền vệ, thoạt nhìn chuyện này bất lợi đối với ngươi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn. Ngươi có chuyện không vui với người của Tả tiền vệ, ít ra người trong triều đình lại vui vẻ...Hẳn là ngươi biết, phần lớn người trong triều đình đều không thích La đại tướng quân.
- Vì sao?
Phương Giải không kìm được, buột miệng hỏi.
- Bởi vì quyền bính của hắn lớn.
Bùi Diễn trả lời thẳng thắn:
- Ban đầu hoàng thượng cho ngươi đi Tây Nam, không ít đại nhân trong triều đều phản đối. Thứ nhất, nói ngươi không đủ từng trải, khó có thể đại biểu cho sự uy nghiêm của hoàng gia. Thứ hai, nói ngươi xuất thân là quan võ, khó tránh khỏi sẽ ăn cánh với La Diệu. Thứ ba, nói ngươi chưa hoàn thành việc học ở Diễn Võ viện, nhận trọng trách này là không hợp với quy định.
- Nhưng hiện giờ ngươi đã đánh người của La Diệu tàn phế, ngoài người của Ngự Sử đài ra, sẽ không có ai ngăn ngươi nữa đâu!
Bùi Diễn cười cười:
- Hơn nữa, Hoàng Đế cũng yên tâm đối với ngươi. Ngươi đánh người của Tả tiền vệ, chẳng lẽ Tả tiền vệ còn có thiện cảm đối với ngươi được sao? Hoàng thượng cũng không muốn, người do mình phái đi, lại có quan hệ quá tốt với người ở địa phương. Phương Giải...gần mười năm nay, ngươi là thiếu niên thông minh nhất mà ta thấy.
Phương Giải “a” một tiếng, che giấu ánh mắt kinh ngạc của mình.
Hắn thầm than trong lòng, chỉ từ một câu nói của mình, Bùi Diễn đã đoán ra được tâm tư của mình, người này...bụng dạ thật quá sâu sắc!