Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 293 : Tâm tính

Ngày đăng: 09:13 19/04/20


- Điện hạ lại sai rồi.



Phương Giải nói: - Thế gian này, còn có rất nhiều thứ vui vẻ đấy.



- Điện hạ cảm thấy không vui vẻ, là vì thần vừa nói những điểm đáng thương. Nhưng điện hạ từng nghĩ, nếu bọn trẻ không sung sướng, làm cha mẹ vất vả như vậy là vì cái gì? Làm cha mẹ, ai mà không phấn đấu vì con mình chứ? Có lẽ họ sẽ lạnh nhạt với con mình, nhưng đó không phải là vì muốn cho con mình một cuộc sống tốt hơn sao? Mà niềm vui, thật ra rất đơn giản, chỉ cần giảm tham niệm của mình đi một chút, niềm vui sẽ rất nhiều.



- Điện hạ vừa mới nói, vì muốn gặp mặt bệ hạ nhiều hơn mà không ngại gây nhiều rắc rốiThần nghĩ, đây cũng là biện pháp không tệ đâu. Nhưng biện pháp này không thể lâu dài, bởi vì về sau, bệ hạ sẽ cảm thấy ngài vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện.



- Ý của ngươi là, sau này ta không cần làm như thế nữa hả?



Trưởng Công chúa hỏi: - Nhưng ta nên làm thế nào để phụ hoàng ở bên ta nhiều hơn?



- Trước tiên thử thông cảm cho vất vả của bệ hạĐại Tùy rộng lớn, dân đông, biên giới nhiều, hàng ngày bệ hạ phải vất vả để xử lý gia nghiệp lớn như vậy. Nếu điện hạ có thể hiểu điều này, có thể cảm nhận được vất vả của bệ hạ. Sau đó là một đứa con gái thời điểm phụ thân mệt mỏi biểu hiện nhu thuận hơn, đưa lên một ly trà, xoa vai đấm lưngThần nghĩ, sẽ càng cảm nhận được nhiều niềm vui hơn.



- Hóa ra ngươi là người tốt.



Trưởng Công chúa nhìn Phương Giải, hít một hơi thật sâu, nói: - Chưa từng có ai nói chuyện với ta như vậy.



Phương Giải cười cười nói: - Bởi vì điện hạ làm người khác thấy có khoảng cách.



- Khoảng cách?



Trưởng Công chúa hơi chút không hiểu.



Phương Giải nói: - Bởi vì điện hạ ngài luôn tức giận, cho nên làm cho đám hạ nhân hay bằng hữu của ngài đều sợ. Bọn họ sợ mình bản thân không cẩn thận chọc giận điện hạ, do đó sẽ gây ra tai họa. Đó chính là khoảng cách, làm cho tình cảm của con ngươi càng trở nên mỏng nhạt. Thật ra sở dĩ điện hạ cảm thấy cô độc, là bởi vì ngài ít bằng hữuBệ hạ quá bận việc, nhưng nếu điện hạ có thể kết giao vài bằng hữu, sẽ cảm nhận được một loại niềm vui khác biệt.



- Bằng hữu?


Trưởng Công chúa cắn răng hỏi.



Phương Giải lắc lắc đầu:



- Đó cũng là con của hắn. Người đàn ông đó là ông chủ của chợ bán thức ăn này. Đất này là của hắn đấy, tiểu thương đều phải trả tiền cho hắn thì mới được bán hàng tại nơi này. Đứa bé ăn mứt quả và đứa bé bị đánh đều là con của hắn, điểm khác chính là, đứa bé ăn mứt quả là con chính thê hắn sinh ra, mà đứa bé bị đánh kia là con do thiếp sinh. Đang quỳ dưới đất xin tha thứ chính là mẫu thân đứa bé và cũng là tiểu thiếp của hắn.



- A!



Trưởng Công chúa kêu lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.



- Điện hạ cảm thấy đứa bé kia đáng thương?



Phương Giải hỏi.



- Sao cô ta không phản kháng?



- Bởi vì cô ta là thiếp.



Phương Giải nói: - Đứa bé kia cũng là cốt nhục của ông chủ, cũng là thân sinh của hắn. Nhưng trong mắt hắn, họ chẳng khác gì nô lệ. Con do thiếp sinh ra nếu là con trai, sau này lớn lên cũng sẽ không được thừa kế tài sản trong tay hắn. Nếu là con gái, trưởng thành rồi có lẽ còn bị cha ruột mình chà đạp.



- Saosao lại như vậy được?



Trưởng Công chúa thì thào, trong mắt tràn ngập tia bi thương.



- Thế giới này vốn không hề công bằng.



Phương Giải thản nhiên nói: - Phải xem ngài dùng tâm tính gì để đối đãi.