Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 298 : Tắm xuân
Ngày đăng: 09:13 19/04/20
Lúc Phương Giải rời khỏi phố mười tám phía đông, dọc đường nghe thấy dân chúng đều đang nghị luận ở cửa chợ bán đồ ăn, máu chảy thành sông. Hơn hai nghìn đầu người liên tiếp bị chém rơi. Lăn dưới đất như quả dưa hấu. Nghe nói xe vận chuyển thi thể kéo dài tới mấy dặm. Máu chảy xuống xe ngựa giống như thác nước.
Không biết vì sao, Phương Giải có chút may mắn vì không nhìn thấy tình cảnh đó.
Cảnh như vậy nhất định là rung động, nhất định là máu tanh.
Phương Giải nghe những người qua đường hưng phấn đàm luận, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh đó. Tiếng nói chuyện của đám dân chúng không mang theo chút thông cảm nào. Trong suy nghĩ của bọn họ, những người đó chết còn chưa hết tội. Tội lớn như mưu nghịch, đã có lá gan làm, thì cũng phải có lá gan nhận lấy hậu quả.
- Ngươi xem chưa. Nhiều tội phạm như vậy, chắc lúc sắp chết đều đái ra quần.
Một người đi đường thổn thức nói.
Bạn của y gật đầu:
- Ta thấy rồi, nước tiểu nước phân chảy cả xuống quần. Tiếng kêu rên của bọn họ nữa chứ. Chỉ sợ nửa thành Trường An đều có thể nghe thấy. Nếu sợ chết như vậy, thì lúc trước làm thế để làm gì.
- Kỳ thực không phải tất cả bọn họ đều đáng chết. Những người này chưa chắc biết người nhà mình mưu nghịch.
- Liên quan tới kẻ mưu nghịch, là bọn họ đen đủi.
- Ngươi nói xem, vị Di Thân Vương kia nghĩ gì vậy nhỉ? Đại Tùy đang quốc thái dân an, quân đội lại đang ở Tây Bắc mở mang bờ cõi. Thiên hạ như vậy mà cũng có người nổi tâm tư tạo phản?
- Còn không phải là muốn làm Hoàng Đế!
Một người đi đường hừ lạnh:
- Lòng người không đủ rắn nuốt voi. Vì muốn làm Hoàng Đế mà kéo theo nhiều mạng người như vậy. Nếu ta là quan viên của Hình Bộ, ta sẽ sai người chém tên cặn bã kia thành trăm ngàn mảnh.
- Đúng!
- Nên chém thành trăm ngàn mảnh!
Nghe thấy mấy câu này, trong lòng Phương Giải không có chút gợn sóng nào. Có dân chúng như vậy, là một chuyện đáng vui mừng với Hoàng Đế Đại Tùy. Hiện tại hắn càng thêm lý giải vì sao bệ hạ không công bố Tây Bắc chiến bại cho thiên hạ. Dân chúng cần một Đại Tùy bách chiến bách thắng. Cần một Đại Tùy ổn như núi. Dân chúng Đại Tùy đã quen với việc hưởng thụ thắng lợi. Nếu biết bảy mươi vạn quân triều đình đã tan thành mây khói ở Tây Bắc. Chỉ sợ bọn họ khó có thể tiếp nhận
Lần này Tây Bắc chiến bại, triều đình bị tổn thất quá lớn. Tổn thất không chỉ là bảy mươi vạn quân tinh nhuệ, hàng triệu dân phu. Còn có trên trăm vạn vũ khí, áo giáp, lương thảo, vật tư. Vì cuộc chiến này, Hoàng Đế đã chuẩn bị rất lâu. Nhưng tất cả các vật tư vận chuyển tới Tây Bắc đều trở thành chiến lợi phẩm của phản quân. Có những trang bị kia, phản quân có thể hợp nhất với bại quân và đám cường đạo lục lâm.
Tây Bắc không giống với các nơi khác ở Đại Tùy. Tây Bắc gồm ba đạo, diện tích dù không nhỏ, nhưng khí hậu lạnh lẽo, sản lượng lương thực cũng thấp. Nộp thuế má cho triều đình xong thì cũng thừa không còn nhiều. Sống qua ngày không thành vấn đề, nhưng đừng mong là thừa lương thực. Năm nào gặp phải thiên tai, còn cần triều đình phân phối rất nhiều lương thảo tới tiếp tế. Cho nên phản quân mới khống chế kho lúa, dùng cái này để cổ động được một đám dân chúng đi theo. Có lẽ lúc đầu dân chúng có thể có mâu thuẫn. Nhưng giờ đang là tháng ba, là thời điểm gieo hạt, cũng là thời điểm đói kém nhất. Bọn họ không thể không thỏa hiệp với phản quân.
Một khi tin tức ba đạo Tây Bắc đều bị phản quân chiếm được truyền khắp thiên hạ, triều đình có thể chịu được áp lực hay không còn khó nói. Vào lúc này, bệ hạ không thể không coi trọng bốn đạo ở phía Tây Nam được. Nếu chẳng may…nếu chẳng may La Diệu nhân cơ hội này, không chịu tiếp nhận sự quản chế của triều đình, dẫn đại quân phong tỏa đường tiến vào Tây Nam. Vậy thì thì thiên hạ Đại Tùy thật sự sụp đổ rồi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mộc Tiểu Yêu, bỗng nhiên ôm lấy cổ nàng, hôn thật mạnh vào môi nào. Thân thể của Mộc Tiểu Yêu cứng đờ. Hai tay giơ lên không biết đặt ở đâu. Phương Giải hôn rất sâu, khiến cho nàng có chút hít thở không thông.
Nụ hôn vừa kết thúc, khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu đã đỏ nhưu bị phỏng.
- Phương Giải…
Nàng bối rối không biết làm sao. Cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Phương Giải lại dùng miệng ngăn cản miệng của nàng. Sau đó mạnh mẽ ôm lấy nàng, kéo về bên mình. Thùng gỗ rất lớn, tuy có thể chứa được hai người, nhưng nước trong thùng lập tức trào ra ngoài. Quần áo Mộc Tiểu Yêu ướt đẫm, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
- Cho ta.
Phương Giải hôn vào má và vành tai của nàng, có chút điên cuồng.
Mộc Tiểu Yêu sửng sốt, nàng biết sớm muộn gì ngày này cũng tới. Nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng. Nàng cúi đầu, nhìn Phương Giải, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Nàng ôm lấy Phương Giải, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người nam nhân này.
- Muội…
Nàng há miệng thở dốc. Cuối cùng là giơ tay chậm rãi cởi núi thắt ở trước áo. Phương Giải chợt cầm lấy tay nàng, nhìn nàng lắc đầu nói:
- Mặc cái váy đó này đi.
Hắn ôm ngang Mộc Tiểu Yêu, để cho nàng ngồi về phía trước. Ở tư thế này, vòng eo của Mộc Tiểu Yêu hiện lên càng thêm tinh tế, cái mông càng thêm đầy đặn. Tay của hắn run rẩy kéo cái váy đỏ tới cặp mông. Sau đó giật cái quần dưới váy xuống, hành động có chút thô bạo.
Cái váy đỏ chót của Mộc Tiểu Yêu bị ướt sũng nước. Tương phản với nó là màu da trắng ngần của nàng. Nhìn càng thêm đẹp đẽ.
Váy đỏ kéo xuống, cái mông tròn xinh đẹp tới mê người.
Phương Giải đặt tay ở cái eo mảnh khảnh của nàng. Đường cong hoàn mỹ vô khuyết khiến cho máu của hắn bắt đầu sôi sục. Dưới cặp mông mềm mại, hai cái đùi của nàng kéo căng…chứng tỏ nàng rất khẩn trương.
Phương Giải đỡ lấy eo nàng, cảm nhận được sự ấm áp kia.
Tiến vào.
Có chút lỗ mãng, có chút dã man, có chút bá đạo.