Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 53 : Tứ Phẩm tu hành

Ngày đăng: 09:07 19/04/20


Ba con tuấn mã theo quan đạo chạy về hướng đông nam, để lại bụi đất ở phía sau. Cưỡi trên lưng ngựa là hai nam, một nữ. Dù ít người, nhưng lúc chạy lộ ra một cỗ khí thế bén nhọn không thể đỡ. Tốc độ của ba con ngựa này thật kinh người. Lúc người đi đường nghe thấy tiếng vó ngựa, vội vàng né tránh thì ba con ngựa đã lao qua như một cơn gió. Người đi đường thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của ba người cưỡi.



Cách đó không xa, vài chục sai dịch của quan phủ quận Hà Đông có chút chán đến chết đứng bên đường. Bọn họ là tuần bổ của huyện nha thành Quán Nhạc. Sáng hôm nay bọn họ nhận được lệnh phải bố trí chướng ngại vật ở trên đường, chặn lại ba người khả nghi. Mệnh lệnh là do đích thân Huyện Thừa đại nhân hạ đạt. Mặc dù không nói chi tiết, nhưng nhìn sắc mặt ngưng trọng của Huyện Thừa đại nhân, các sai dịch liền hiểu ra rằng lai lịch của ba tên trọng phạm kia tất không tầm thường.Thành Quán Nhạc là thành lớn thứ hai của quận Hà Đông, chỉ sau thành Hà Đông. Những sai dịch này bình thường chỉ dò xét qua lại ở trong huyện thành, hoặc là phụng mệnh bắt những tên tiểu tặc mà thôi. Ra khỏi thành bố trí chướng ngại vật ngăn cản trọng phạm, là lần đầu tiên của bọn họ.



Hơn nữa, bọn họ đều suy đoán ba người kia có lẽ là giang dương đại đạo giết người không chớp mắt gì đó. Cho nên trong lòng người nào cũng khẩn trương. Một là sợ không ngăn cản nổi ba tên cường đạo có võ nghệ cao cường kia. Hai là sợ nếu để bọn chúng chạy thoát, sẽ bị cấp trên trách phạt.



Bộ đầu Lưu Phong nhìn bốn, năm người mặc phi ngư bào đứng cách đó không xa, trong lòng tự nhủ, may mà còn có vài vị cao thủ từ kinh thành tới. Nếu không với chút công phu mèo cào của đám thủ hạ của mình, thật đúng là không đáng tin. Hắn nhìn trộm bộ quần áo của những người kia, trong lòng không khỏi hâm mộ.Bộ phi ngư bào này, là trang phục đặc biệt của đại nội thị vệ. Chỉ cần mặc bộ quần áo đó, đừng nói là ở cái huyện thành Quán Nhạc nho nhỏ này, cho dù là ở đế đô cũng có thể đi ngang.



Lưu Phong không khỏi ảo tưởng, chính mình mặc một bộ phi ngư bào đỏ sẫm, đầu đội cẩm quan, eo dắt trực đao, khoác áo choàng đỏ sẫm đi trên đường cái thành Quán Nhạc. Cho dù huyện lệnh đại nhân cũng phải cúi đầu khom lưng nịnh nọt mình. Mà Lưu quả phụ mình coi trọng hồi lâu nhưng không dám xuống tay, sẽ cười quyến rủ, chủ động câu dẫn mình. Nghĩ tới những thứ này, trong lòng hắn lại ngứa ngáy. Lúc nghĩ tới Lưu quả phụ, hắn càng không tự chủ nghĩ tới đôi môi đỏ thắm, dáng người xinh đẹp của nàng. Nàng ngồi xổm trước người hắn, dùng miệng anh đảo nhỏ thổi thổi phía dưới của mình



Đôi môi mềm mại bao lấy chỗ nhạy cảm, cái lưỡi thơm tho kia nhẹ nhàng cuốnlấy



Vừa nghĩ tới, phía dưới liền khô nóng. Bỗng một tiếng kêu to kéo hắn ra khỏi ảo tưởng.



- Dựng chướng ngại vật lên, có người xông tới!



Hô to là một vị Bách Hộ đại nhân mặc phi ngư bào.



Lời của hắn, Lưu Phong không dám không nghe. Dù sao dựa theo phẩm cấp, vị Bách Hộ này và Huyện Lệnh Quán Nhạc đều là Thất Phẩm. Nhưng người ta là từ đế đô tới, còn là người của đại nội thị vệ. Thân phận còn tôn quý hơn Huyện Lệnh đại nhân rất nhiều.Lưu Phong lập tức phân phó thủ hạ sai dịch dựng chướng ngại vật trên quan đạo. Mới dựng xong, ba con tuấn mã đã tới cách đó không xa. Nhìn ba con ngựa không có ý dừng tốc độ lại, giống như là muốn phóng qua chướng ngại vật vậy.



- Bắn tên!



Vị Bách Hộ mặc phi ngư bào hô một câu, sau đó cầm liên nỗ ở eo xuống. Liên nỗ này là vật trang bị cho quân đội Đại Tùy, có thể liên tục bắn ra mười hai mũi tên. Ở cự ly chiến đấu trung bình, liên nỗ chính là một sát khí. Thứ tốt như vậy, sai dịch địa phương không có tư cách sử dụng.


Trong sát na, vị Bách Hộ phi ngư bào có tu vị chừng Tứ Phẩm luôn giấu trong đám sai dịch nhìn chuẩn cơ hội, từ phía sau nhảy tới dùng cây thương đâm tới sau lưng Phương Giải. Hành động này quá đột ngột, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đều không kịp phản ứng. Tu vị của Bách Hộ kia chừng Tứ Phẩm, mà Phương Giải căn bản không thể tu hành! Huống hồ hắn còn đánh lén. Mà cây thương này dài hơn hoành đao trong tay Phương Giải. Thoạt nhìn Phương Giải phải chết không thể nghingờ.



Đại khuyển và Mộc Tiểu Yêu thúc thủ vô sách.



Hai người chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận, từ xa vọt tới hiển nhiên là chậm.



Một giây sau, Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đều mở to mắt nhìn, há hốc miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ.



Phương Giải giống như là cảm nhận được nguy hiểm từ đằng sau, thân thể hơi nghiêng, người cúi thấp xuống, hai chân uốn lượn, bộ dáng này thật giống như một con báo săn chờ vồ mồi!



Trong khoảnh khắc cây thương đâm vào không trung, hai đùi và hai tay của hắnmạnh mẽ đap về phía sau. Thân thể giống như đạn pháo xông tới. Chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Bách Hộ kia. Một chiêu lao vọt tới này, trong khoảnh khắc lại thật giống như một con báo săn bổ nhào tới con mồi.



Phương Giải có đao.



- Ngươi cũng cút!



Bách Hộ vừa hét lên một tiếng dữ dằn, thân thể chợt cứng đờ. Sau một lát, một đường máu xuất hiện trên mặt hắn. Theo sát đó là máu bắn ra như thác nước. Một đao của Phương Giải đã chém đứt đôi vị Bách Hộ kia.Một đao.



Hai mảnh.



- Tứ Phẩm tu hành



Bị máu bắn đầy mặt, Phương Giải hừ lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo một tia kiêu ngạo.