Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 56 : Không cho phép chửi người khác
Ngày đăng: 09:07 19/04/20
Dù đám đại nội thị vệ đã rời đi hết, nhưng Phương Giải vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Từ sau khi tới thế giới này, bài học đầu tiên mà hắn học được, chính là không nên đơn giản tin bất kỳ một người nào. Nhất là, một người xa lạ chợt xuất hiện trước mặt.
Được đám người Mạnh Vô Địch gọi là Trác tiên sinh, giống như biết Phương Giải đang nghĩ cái gì, cười cười nói:
- Nhân chi thường tình, bất kỳ ai cũng rất khó tin tưởng một người mới gặp. Nhất là người này còn đến từ một nơi với những người muốn đuổi giết mình.
Hắn nói tới tâm khảm của Phương Giải. Cho dù Phương Giải chưa hé một lời.
- Thuật đọc tâm?Phương Giải nhịn không được hỏi.
- Đọc tâm?
Trác tiên sinh lập lại, sau đó nhịn không được gật đầu:
- Cái tên không tồi, nhưng trước kia ta luôn gọi năng lực này là khuy cảnh.
Nghe thấy vậy, hắn không nhịn được hỏi Trác tiên sinh:
- Năng lực của tiên sinh, là thiên phú hay là tu vị?
- Trên đời này không thiếu người có tu vị cao, nhưng năng lực bất quá là so sánh về khả năng đánh nhau mà thôi. Còn người có thiên phú thì khác, năng lực càngthiên kỳ bách quái. Thế giới rất lớn, có rất nhiều người nhìn có vẻ bình thường, nhưng ẩn dấu bên trong là thiên phú kinh ngườiCông năng đặc dị? Sao ngươi lại nghĩ tới từ đó?
Trác tiên sinh cũng không nghĩ sâu tới bốn chữ kia, mà cười cười nói:
- Chẳng qua nếu như ta không muốn đọc, thì sẽ không đọc được gì. Nhưng ngươi biết đấy, có thể nhìn ra nhân tâm, rất dễ gây nghiện. Ta mất tận mười năm mới có thể khống chế được dục vọng đó.
- Nếu đổi là ta, chỉ sợ không phải là phạm vào sai lầm bị nhốt trong đại lao, thì cũng là mất mạng.
Phương Giải cảm khái một câu, lại khiến cho sắc mặt của Trác tiên sinh thay đổi. Hắn chậm rãi nhìn về dòng suối kia, ngồi xổm xuống dùng tay bưng nước uống mộtngụm, sau đó thở dài:
- Nếu ở tuổi của ngươi ta đã có giác ngộ đó, thì ta đã không phải đi nhiều vòng quanh co như vậy. Thập tử nhất sinh, thực sự ta đã trải qua mấy lần. Nhưng ngồi tùTa hiểu ra được cách khống chế dục vọng, chính là nhờ mười năm này ngồi ở trong tù.
Hắn cười cười nói:
- Lao ngục rất chắc chắn, cũng rất quạnh quẽ.
Phương Giải sững sờ, không biết nên nói cái gì.
- Đi thôi.
Trác tiên sinh đứng lên nói ra:
- Đã đón được các ngươi, nên tới lúc trở về đế đô. Những năm này ta không hayra ngoài, lúc rời khỏi ngục giam lại tham luyến đế đô rộng lớn. Lúc rời khỏi tòa đại thành hùng vĩ kia, suýt nữa thì lạc mất chính mình. Mỗi lần nhìn thấy nơi nào có sơn thanh thủy tú, ta liền nảy ra ý niệm ẩn cư ở đó, không muốn trở lại đế đô nữa. Mười năm luyện ngục, vẫn không thể khiến cho dục vọng thu phát tự nhiên, hổ thẹn.
- Võ khoa ngươi không chiếm ưu thế, những khoa như binh pháp, thiên tượng, địa lý, nhân tâm, toán học, ngươi có am hiểu không?Phương Giải vốn cho rằng với những kiến thức từ kiếp trước của mình, toán học khẳng định không có vấn đề gì. Nhưng vừa nghĩ tới Đại Tùy to lớn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, hắn liền không còn tự tin nữa. Cho nên hắn cẩn thận suy nghĩ một lát, liền lắc đầu.
Trong mắt Trác tiên sinh hiện lên tia thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Dù là vẽ tranh, thư pháp cũng được. Trong quân cần phụ tá vẽ bản đồ cho quân đội. Còn cần người quản lý hành trình của đại quân. Vẽ tranh giỏi, viết chữ đẹp, cũng có cơ hội trở thành phụ tá. Mà phụ tá cũng là một con đường tấn thân tốt.
Phương Giải cẩn thận nghĩ ngợi, sau đó lại lắc đầu. Vẫn là suy nghĩ trước, Đại Tùy quá lớn, mà tham gia cuộc thi đều là tinh anh trong tinh anh. Mà hội họa mình chỉ biết cơ bản, chỉ miễn cưỡng nhập môn. Nhưng chữ viếtthì coi như là tinh tế, nhưng không tính là đẹp.- Đều không am hiểu, vậy ngươi muốn vào Diễn Vũ Viện làm gì? Mà ngươi dùng tài năng gì để thi Diễn Vũ Viện?
Trác tiên sinh kinh ngạc hỏi.
- Vì
Phương Giải không nói hết, mà là nhìn Trác tiên sinh, chăm chú nói:
- Hiện tại tiên sinh có thể nhìn thấy tâm tư của ta?
Trác tiên sinh lườm hắn một cái nói:
- Đó không phải là một việc thoải mái gì, cần tập trung tinh thần. Ngươi cho rằng ta tùy thời tùy lúc có thể đọc được suy nghĩ của ngươi sao?Phương Giải nhận được câu trả lời thuyết phục này, liền nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ngồi thẳng lưng trên xích mã, nhìn về phía Trác tiên sinh, thần sắc nghiêm túc mà chăm chú nói:
- Ta muốn thi vào Diễn Vũ Viện, là vì tăng năng lực của mình. Như vậy cũng có thể phục vụ bệ hạ tốt hơn, phục vụ Đại Tùy tốt hơn! Thân là quân nhân, tự nhiên muốn thời thời khắc khắc ghi nhớ chức trách của mình.
Trác tiên sinh ngẩn người, sau đó thở dài nói:
- Ngươi quá xem thường ta.
Phương Giải không hiểu hỏi:
- Không có a, ta rất tôn kính tiên sinh.
Trác tiên sinh khinh bỉ nhìn xem Phương Giải nói:- Lẽ nào ngươi cho rằng ta không sử dụng năng lực, liền nghe không ra lời nói giả dối của ngươi sao?
Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Giải một lúc, thở dài nói:
- Nhưng tiếc rằng Diễn Vũ Viện không phải là thanh lâu, nên không thu tiểu công tửCái kiểu mi thanh mục tú của ngươi, cũng không tồi. Danh môn công hầu, không ít người thích tiểu công tử còn hơn là tiểu nương tử.
Phương Giải không nói chuyện.
Trác tiên sinh lại cả giận nói:
- Không cho phép chửi người khác!