[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 18 : Mua một tặng một
Ngày đăng: 21:25 26/08/19
Nếu không phải đang bị người giẫm dưới chân, nếu không phải tình huống hiện tại cực kỳ nguy hiểm, Phương Giải rất muốn kiên nhẫn giải thích với lão bản nương. Hoạn quan không phải là dùng kéo. Kéo có thể cắt vải may thành những bộ quần áo đẹp đẽ. Có thể cắt giấy trang trí cửa sổ. Có thể cắt bỏ rất nhiều thứ. Nhưng khẳng định không phải dùng để chuyên cắt những vật kia.
- Ngươi mau chạy đi!
Phương Giải gần như cầu khẩn hô một câu. Bởi vì cổ họng đau đớn, cho nên thanh âm hơi khàn khàn.
- Ai u, ngươi đúng là đồ đàn ông phụ lòng. Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu lừa gạt nữ nhân. Đã nói không ta không cưới, vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi hả? Nếu ngươi lớn thêm vài tuổi, chẳng phải lừa gạt tới hoàng cung đi? Lão nương hận nhất là nam nhân phụ lòng. Hôm nay không hớt vài sợi lông của ngươi, lão nương liền không họ Đỗ.
Nàng không những không rời đi, mà còn bước nhanh tới hướng Phương Giải.
Mạc Đại rùng mình một cái, mắng: - Cút!
Mạc Nhị khoát tay nói: - Đại ca, đừng bảo nàng ta cút. Cái tên kia vừa lùn vừa xấu, lột da thật không thú vị. Nữ nhân này dù ăn mặc quê mùa, nhưng dáng vẻ coi như tạm được. Nếu lột da làm một chiếc đèn, chắc hẳn rất đẹp.
- Đừng chậm trễ chính sự, nhanh tay lên.
Mạc Đại lạnh giọng nói, liền không để ý nữa.
Mạc Nhị cười hắc hắc, buông tha Đại Khuyển, cất bước tới gần lão bản nương: - Ngươi yên tâm, tay nghề của ta rất nổi tiếng ở đế đô. Lột da người sẽ không mất thời gian lâu lắm. Đèn lồng treo trong nhà giam Đại Lý Tự đều do ta làm. Cái nào cũng đẹp.
- Thực sự rất nhanh?
Lão bản nương dừng bước, sợ hãi hỏi một câu.
- Khẳng định rất nhanh!
Mạc Nhị cười hắc hắc, rút một con dao ngắn từ trong lồng ngực, vừa đi vừa đung đưa, nói: - Con dao này đã lột không biết bao nhiêu da người. Lúc rời đế đô mới chỉ dùng qua hai lần. Dao găm cô đơn, ta cũng cô đơn. Dù ngươi hơi già chút, nhưng miễn cưỡng coi như được. Không làm nhục con dao này của ta
Bùm!
Một tiếng trầm đục đột ngột vang lên. Sau đó không thấy thân ảnh của Mạc Nhị đâu. Theo sát đó lại là tiếng bùm, giống như một vật nặng rơi xuống mặt đất vậy. Mạc Đại vội vàng quay đầu nhìn, đã thấy Mạc Nhị bị lún vào trong tường thành.
Thân thể của Mạc Nhị giống như đạn pháo bay ra ngoài. Tạo thành một cái hố rất lớn trên tường thành.
Quá nhanh!
Nhanh đến mức ngay cả Mạc Đại cũng không thấy là ai ra tay. Nói một cách khác, hắn đoán được chính là nử tử ăn mặc quê mùa kia ra tay, nhưng căn bản không nhìn thấy rõ! Chớ nói là không nhìn thấy nàng ta ra tay như thế nào, ngay cả quỹ tích hành động cũng không bắt được. Đợi lúc nhìn thấy cả người Mạc Nhị lún vào tường thành, mới phát hiện nàng ta đã đứng ở chỗ Mạc Nhị vừa đứng.
- Lão nương không thích nghe nhất là người khác nói ta già!
Lão bản nương sắc mặt âm trầm, nói một câu, giống như rất tức giận.
Mạc Nhị bắn vào tường thành, không biết đã đụng nát bao nhiêu khối gạch. Thân thể của hắn còng xuống như con tôm. Hơn nửa thân người bị lún vào tường thành. Đá vụn rơi xuống. Bùm một tiếng, bụi mù bay lên. Mạc Nhị nhịn không được ho khan, máu tươi không ngừng phun ra. Thương thế quá nặng, không biết đã đứt mấy cái xương sườn. Nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ Lục Phẩm thượng, cố nhịn đau, giãy dụa muốn thoát ra khỏi tường thành.
Bùm!
Lại một tiếng trầm đục. Nhìn lại, lão bản nương bỗng xuất hiện ở trước mặt Mạc Nhị.
Một chiếc hài màu xanh thêu hoa đap lên ngực Mạc Nhị, rõ ràng đạp hắn càng lún sâu vào tường. Khói bụi lần nữa bắn ra, cả người Mạc Nhị đều hãm sâu vào tường.
Một màn này đã khiến tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc. Phương Giải nằm nghiêng ở mặt đất, há hốc miệng nhìn lão bản nương, cả người choáng váng. Hai mắt Đại Khuyển cơ hồ trừng ra ngoài, giống như vẫn không tin những gì mình đang thấy. Mà Mộc Tiểu Yêu thì có chút ngơ ngẩn đứng đó. Thì thào một câu, làm sao có thể, làm sao có thể dấu diếm được mình?
Giống như nghe được lời của Mộc Tiểu Yêu, lão bản nương sửa sang lại tóc, khẽ cười nói: - Ngươi là một người hiếm thấy, lại có thể cảm giác ra được thực lực của người khác. Nhưng tiếc rằngtu vị của ngươi vẫn quá thấp. Muốn giấu diếm được ngươi không phải là việc khó. Theo ta được biết, trong cái thành Phan Cố này, không chỉ mình ta có thể làm được.
- Còn có người khác
Bị người vây khốn không khiến cho Mộc Tiểu Yêu uể oải, nhưng một câu của lão bản nương lại làm cho nàng cực kỳ uể oải.
- Tự nhiên là có, ít nhất, không phải chồng của ta cũng giấu diếm được ngươi sao?
Nàng nói chuyện tự nhiên, giống như không để Mạc Đại vào mắt.
- Ngươingươi là ai?
Mạc Đại gian nan nuốt nước bọt, vô ý thức lùi về phía sau mấy bước.
- Ta là con mẹ ngươi!
Lúc lão bản nương nói những lời này, còn cách Mạc Đại ít nhất là 20m. Nàng nói chữ thứ nhất bắt đầu cất bước, chữ thứ hai nâng chân lên, chữ thứ ba đặt chân xuống. Chữ thứ tư và thứ năm đã ở trước mặt Mạc Đại. Cự ly giữa hai người chỉ còn chưa tới nửa thước. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, lão bản nương đã đứng trước mặt Mạc Đại.
Pằng!
Thanh âm thanh thúy từ một cái tát vang lên, xé rách màn đêm yên tĩnh. Cái tát này quá vang dội, xem chừng người ở thành đông cũng có thể nghe thấy. Một cái dấu tay có đủ năm ngón xuất hiện trên mặt Mạc Đại. Còn có thể thấy rõ chỉ tay trên dấu tay. Cú tát này, khiến cho mọi người càng thêm choáng váng.
- Ai nhalại quên phát lực. Nếu để chồng ta nhìn thấy, chẳng phải chê cười.
Lão bản nương nhìn dấu tay đỏ hồng trên mặt Mạc Đại, cười áy náy nói: - Làm lại, thật có lỗi.
Dù Mạc Đại sững sờ, nhưng nào dám đứng bất động. Lập tức cố gắng nhảy về sau tránh khỏi lão bản nương. Nhưng chân hắn vừa dùng lực, cái tát thứ hai của lão bản nương lại nặng nề đập vào mặt hắn. Lần này không vang dội như lần trước, nhưng khiến cho Mạc Đại bay ra ngoài. Mạc Đại căn bản không khống chế được thân hình, đập mạnh vào tường thành sau lưng. Bùm một tiếng, cả người hãm sâu vào tường thành giống như Mạc Nhị.
- Sướng!
Lão bản nương thở phào nhẹ nhõm nói: - Mười năm rồi chưa được sướng như vậy.
.
.
- Đại tỷ, tỷ đánh sướng rồi, liệu có thể nâng tiểu đệ đứng dậy trước được không?
Phương Giải cắn môi mình một cái, xác định không phải nằm mơ. Sau đó đáng thương nhìn lão bản nương, nói: - Xương sườn của tiểu đệ không biết đã bị hắn giẫm đứt mấy cây.
- Thành thật nằm ở đó!
Lão bản nương không quay đầu đáp. Vén tay áo lên, đi về hướng hai người kia: - Lão nương còn chưa sướng đủ!
Phương Giải ngoan ngoãn tiếp tục nằm sấp, nhưng không nhịn được tán thán: - Khí phách, quá con mẹ nó khí phách. Hiện tại ta rốt cuộc biết, vì sao Tô Đồ Cẩu lại bị thu thập dễ bảo như vậy.
Đại Khuyển cũng thành thật quỳ rạp trên mặt đất, nhìn nữ nhân đi tới hướng tường thành kia, nhịn không được rùng mình một cái: - Lấy một nữ tử như vậy, còn không bị hành hạ chết. Phương GiảiNgươi nói xem, liệu lão công của nàng ta còn sống không? Kỳ tíchthực con mẹ nó kỳ tích.
- Lại
Mộc Tiểu Yêu vẫn thẫn thờ đứng một bên, ánh mắt có chút ngốc trệ: - Lại không cảm giác được gìđiều này sao có thể. Rốt cuộc nàng ta dùng biện pháp gìlàm sao có thể giấu diếm được mình?
Lão bản nương không để ý tới ba người bọn họ, bước nhanh tới trước mặt Mạc Đại, nhìn thân hình vặn vẹo của hắn, lạnh giọng nói: - Xem ra mấy năm qua huynh đệ các ngươi gây hại cho không ít nữ tử phải không? Ngươi có thể chơi một canh giờ phải không? Còn thích khoét mắt, cắt mũi người khác phải không?
Lúc nói tới Có thể chơi một canh giờ, nàng dùng kéo trong tay cắt bỏ phía dưới của Mạc Đại. Nói tới thích khoét mắt, nàng đã khoét hai con ngươi ra khỏi hốc mắt của Mạc Đại. Nói tới thích cắt mũi, nàng ném cây kéo sang một bên, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm mũi của Mạc Đại, cứ thế kéo đứt mũi của hắn.
Một lát sau, khuôn mặt của Mạc Đại liền biến thành một cái hồ lô đầy máu.
- Một canh giờ!
Bùm một tiếng, lão bản nương tung một quyền lên ngực của Mạc Đại. Thân thể của Mạc Đại khẽ cong, lại bị lún sâu vào một ít. Lão bản nương giống như càng đánh cả hả giận. Đánh một quyền nói một câu Một canh giờ, nói liên tục năm câu liền đánh năm quyền. Sau năm quyền, đâu còn thấy thân ảnh của Mạc Đại. Rõ ràng là bị chui tọt vào hố sâu bằng chậu rửa mặt.
Đập bể Mạc Đại, lão bản nương kéo Mạc Nhị ra khỏi tường thành, tiện tay ném, như ném một bao cát ra xa ít nhất 20m. Một giây sau, lão bản nương đã xuất hiện ở trước mặt Mạc Nhị. Bị hành hung như vậy, Mạc Nhị chỉ có lại một hơi sống sót. Hắn gian nan mở mắt, muốn cầu xin, nhưng căn bản không mở miệng được. Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi, khôn cùng sợ hãi.
- Ngươi có biết chồng của lão nương làm nghề gì không?
Lão bản nương ngồi xổm xuống bên cạnh Mạc Nhị, đặt tay lên ngực Mạc Nhị, nhấn một cái. Xoạt, y phục trên người Mạc Nhị vỡ vụn bay lất phất. Cũng không biết lão bản nương dùng thủ đoạn gì, đánh nặng như vậy, mà trên người Mạc Nhị không có một vết thương.
Nàng nhặt con dao rơi trên mặt đất của Mạc Nhị, từng chữ từng chữ nói: - Nghề của Tô Đồ Cẩu là giết chó. Sở trường nhất chính là lột da chó. Nhưng cả thành Phan Cố, không ai biết rằng, lão nương chính là người dạy hắn lột da!
- Vài tên hạ lưu cũng dám làm xằng làm bậy. Không chỉ mất đi thể diện của triều đình, còn mất đi thể diện của Đại Tùy! Muốn giả trang hung ác, thì tới Đại Tuyết Sơn tìm Phật tông mà hung ác. Không phải Phật tông có Kim Cương trừng mắt sao? Vậy các ngươi nên đi khoét mắt Phật, cắt mũi Phật, lột da Phật! Không có đảm lượng này, lại làm ác trên địa bàn của mình. Không giết các ngươi, hôm nay lão nương sẽ không ngủ yên!
Lúc nói xong câu này, trên mặt đất đã nhiều hơn một bộ huyết thi.
Tiện tay ném một bộ da người đầy đủ lên mặt đất, lão bản nương rút một tấm khăn tay từ ống tay áo xoa xoa tay. Sau đó đứng thẳng người, giãn giãn một cái: - Lúc này mới sướng xong.
Nàng giãn xong, chợt xoay người nhìn về phía một nóc nhà: - Lão què chết tiệt, lão nương sướng xong rồi, lão nhìn đủ chưa?
.
.
Trên nóc nhà của một nhà dân, lão già què ngồi đó uống rượu, nhịn không được lắc đầu thở dài, cẩn thận nhét nút vào hồ lô rượu, sau đó cài ở thắt lưng. Ông ta nhảy từ nóc nhà xuống, nhìn lão bản nương, có chút bất đắc dĩ nói: - Ngươi giết người là việc của ngươi, ta xem là việc của ta. Việc gì ngươi phải giận ta?
Ông ta vừa nói chuyện, vừa xác nhận hồ lô đã đóng chặt hay chưa. Hồ lồ chỉ là hồ lô bình thường. Rượu trong hồ lô cũng chỉ là rượu Tây Bắc Thiêu, loại rượu rẻ nhất. Ở quán rượu của thành Phan Cố, mười đồng tiền có thể đổ đầy một bình hồ lồ. Dù hồ lô này bình thường, nhưng hai đầu còn lớn hơn đầu người. Có thể thấy rượu này rẻ như thế nào.
Lão bản nương giơ tay lên, chỉ vào lão già què: - Lão nói cho ta biết, nếu lão nương không tới, liệu lão có xuất thủ không?
Lão già què gật đầu: - Tất nhiên. Bằng không ta tới làm gì?
- Vậy sao lão không ra tay?
Lão bản nương lại hỏi.
- Không phải ngươi đã đến rồi đó sao?
Lão già què cười cười: - Hơn nữa, dù ta ra tay cũng sẽ không cứu thằng nhóc không phẩm kia. Càng sẽ không cứu cái tên xấu xí kia. Nếu không phải lão đầu tử ta coi trọng tiềm chất của cô bé đó, thì hôm nay căn bản không tới. Gây sự với triều đình, trốn còn không kịp. Đánh không được hồ ly, còn bị dính mùi thối của nó. Lão già què ta không thích chịu thiệt thòi như vậy.
Nói xong câu này, ông ta đã đi tới trước mặt Mộc Tiểu Yêu. Lão già què nhìn Mộc Tiểu Yêu, từng chữ từng chữ nói: - Có nguyện ý làm đồ đệ của ta hay không? Lão già què ta đã tìm đồ đệ cả đời. Trước khi chết lại may mắn như vậy, rõ ràng tìm được một đứa thuận mắt. Vốn định đợi qua vài năm nữa, xem tiềm chất của ngươi rốt tốt hay kém. Nhưng ngươi lại muốn rời điRốt cuộc ngươi có nguyện ý hay không?
Mộc Tiểu Yêu có chút thống khổ quơ quơ đầu, lẩm bẩm nói - Lại một ngườilại một người ta không cảm giác được!
Lão già què vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy có người ở đằng sau lớn tiếng nói:
- Ta làm chủ thay nàng! Sau này nàng chính là sự phụ của lão, lão là đồ đệ của nàngÁch, nhầm, nàng là đồ đệ của lão, lão là sư phụ của nàng! Đồ đệ có chất lượng cao như vậy. Cho dù lão muốn mua cũng không mua được!
Lão già què cười cười: - Ngươi thật dứt khoát! Nể mặt đồ đệ tốt, ngươi nói đi, ngươi có yêu cầu gì, ta liền thỏa mãn ngươi.
Phương Giải gian nan đứng lên, ngồi ở đất há mồm thở dốc. Đợi khí huyết trong bụng lưu thông, mới nghiêm trang nói: - Mua một tặng một, muốn nàng phải muốn ta.
- Mua ngươi?
Lão già què trừng mắt nói: - Dù mắt ta mù cũng không muốn mua ngươi!
Phương Giải lắc đầu chân thành nói: - Sai rồi!
Hắn giơ tay chỉ vào Mộc Tiểu Yêu: - Nàng là mua, ta là tặng.
Lão già què vô ý thức nói: - Chỉ mua một mình nàng được không? Không cần tặng được không?
Phương Giải cắn răng, chém đinh chặt sắt: - Không bán!