Tránh Sủng II

Chương 1102 : Kiếm cớ hành hạ!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Giang Phi không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, nhưng lại bị mùi rượu thuốc lá của Phó Huân làm cho khó chịu, đầu cậu không ngừng ngửa ra phía sau, nhắm chặt hai mắt hết sức cau mày, biểu tình chán ghét trên mặt khó mà che giấu, cuối cùng bị Phó Huân tình cờ mở mắt ra phát hiện, lúc này càng bị Phó Huân ôm chặt hơn.



“Cậu chê cái gì?” Phó Huân khàn khàn thấp giọng đe dọa: “Ôm cậu ngủ là để mắt tới cậu! Con mẹ nó biểu tình này của cậu là cái gì.”



Giang Phi run run một cái, cậu biết lúc này Phó Huân đang nửa tỉnh nửa say, đầu óc không tỉnh táo, nếu hiện tại chọc giận hắn thì rất khó trấn an, liền vội vàng giải thích: “Tôi…tôi chỉ là không thích mùi rượu cho lắm, này…cái này không liên quan đến Phó tổng đâu.”



Nói xong, để bày tỏ sự phối hợp của mình, Giang Phi chủ động rúc đầu vào dưới cổ Phó Huân.



Hành động này của Giang Phi quả nhiên xua tan cơn tức giận của Phó Huân trong nháy mắt.



Một lát sau, Phó Huân không nhịn được nâng cánh tay lên kề vào mũi ngửi một cái.



“Nào có mùi rượu gì?” Phó Huân trầm giọng nói.



Advertisement / Quảng cáo



Giang Phi rất nhỏ giọng đáp: “Là tôi ngửi sai, đúng là không…không có, thật…thật xin lỗi.”



Giang Phi ôn thuận như vậy, Phó Huân cũng không truy cứu thêm cái gì nữa.



Qua mấy phút, Phó Huân lại nâng cánh tay lên ngửi một cái, sau một loạt động tác lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, Phó Huân bỗng nhiên ngồi dậy, vén chăn xuống giường.



“Đều là tên phế vật nhà cậu nhiều chuyện!”



Phó Huân không nhịn được lẩm bẩm một câu rồi rời khỏi phòng ngủ, sau mấy phút tắm vội vã ở phòng tắm, Phó Huân trở lại trên giường, toàn thân cao thấp chỉ mặc mỗi cái quần lót, mang một thân vẫn còn nước, trực tiếp vén chăn chui vào.



Bị Phó Huân ôm lấy như vậy, cả người Giang Phi đều cứng nhắc, nằm trong khuỷu tay cơ bắp cuồn cuộn của Phó Huân, cậu không dám động chút nào.



“Lần này còn mùi rượu không?” Phó Huân bỗng nhiên trầm thấp hỏi.




Nam nhân này không phải là cho hắn dùng để phát tiết hay sao?



Phó Huân ra khỏi cửa rồi, tảng đá treo trong lòng Giang Phi rốt cuộc cũng rơi xuống đất, cậu vừa định đóng cửa lại, lúc này Phó Huân đột nhiên xoay người bước mấy bước đạp cửa trở lại, đưa tay ấn lên cửa!



Giang Phi sợ hãi nhìn Phó Huân mặt mày quỷ dị, khẽ kéo khóe miệng, bất an nói: “Phó…Phó tổng còn chuyện gì sao?”



“Trước kia cậu sao lại ném bức vẽ của tôi vào trong thùng rác?”



“A?”



Giang Phi bối rối, này là sao a? Chuyện ném bức vẽ không phải là chuyện sớm trước kia rồi sao? Hơn nữa khi đó tại sao ném bức vẽ đi, trong lòng Phó Huân hắn hẳn phải rõ ràng rồi chứ.



Advertisement / Quảng cáo



Sao đột nhiên lật lại?



“Lá gan cậu cũng không nhỏ nhỉ?”  Phó Huân nói, hắn đẩy cửa  ra, ép Giang Phi lui về phía sau liên tiếp: “Tôi thấy cậu chính là thiếu dạy dỗ!”



Giang Phi cảm giác được, tên khốn kiếp này cố ý kiếm cớ hành hạ!



“Tôi…tôi lúc ấy…”



“Hôm nay không xử lý cậu cho ổn, tôi thấy cậu sẽ không nhớ lâu đâu!”



Nói xong, Phó Huân một cái ôm lấy Giang Phi, ngay cả phòng ngủ cũng không kịp đi, trực tiếp ấn Giang Phi lên trên ghế salon trong phòng khách bắt đầu cởi quần áo Giang Phi.



Giang Phi bị dọa đến hồn bay lạc phách liền nắm lấy tay Phó Huân run rẩy cầu xin: “Đừng như vậy, van cầu anh, tôi…tôi trước đó thật sự không phải cố tình ném đi đâu, anh cũng biết mà, tôi lúc ấy…Ngô!”