Tránh Sủng II

Chương 113 : Cứu mạng!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Triệu Trường Tùng làm bộ tìm một vòng bên mép giường, rồi sau đó quay đầu gọi Giang Phi đang đứng cạnh ghế salon cách đó không xa: “Tiểu Giang, cậu tới giúp Triệu thúc tìm một chút.”



Đầu óc Giang Phi chóng mặt do hai ly rượu kia nhưng cũng không khiến cậu hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, cho nên Giang Phi không lập tức đi tới, mà là cười nói: “Nếu không thì chờ ngài tìm được, tôi tới lấy lần nữa.”



Triệu Trường Tùng cảm giác được sự phòng bị của Giang Phi, tráo trở nói: “Có lẽ chỉ có cơ hội duy nhất là tối nay mà thôi.”



Triệu Trường Tùng đi về phía Giang Phi, cười híp mắt nhìn chằm chằm gò má đỏ ứng của Giang Phi, chỉ vào ghế salon bên cạnh bàn trà nhỏ nói: “Tiểu Giang ngồi đi, chuyện đồng hồ đeo tay kia tôi còn có chút nghi vấn, ngồi xuống chúng ta lại cẩn thận trò chuyện một chút.”



Giang Phi do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế salon, ngay sau đó Triệu Trường Tùng liền ngồi bên cạnh Giang Phi, bởi vì do thân thể hắn quá gần Giang Phi nên Giang Phi theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút.



Triệu Trường Tùng cười cười, cũng không nói gì, hắn cầm bình trà trên bàn trà nhỏ lên rót cho Giang Phi một ly trà ấm.



“Triệu…Triệu tổng, ngài còn nghi vấn gì sao?” Giang Phi cảm giác được Triệu Trường Tùng vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình nên không dám ngẩng đầu, một mực cúi đầu nhìn mặt bàn.



Advertisement / Quảng cáo



“Có a.” Triệu Trường Tùng cười híp mắt hỏi nhỏ: “Nếu như tôi không chịu trả phiếu nợ kia cho cậu, cậu định làm cách nào trả ba trăm vạn kia?”



Giang Phi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Triệu Trường Tùng, đối mặt với ánh mắt thèm thuồng cùng dơ bẩn kia, Giang Phi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Phải…phải cố gắng kiếm tiền.”



“Cố gắng kiếm tiền?” Triệu Trường Tùng khẽ cười nói: “Cố gắng thế nào để kiếm hơn ba trăm vạn trong vòng nửa năm?”



“Tôi…tôi thật sự không trộm đồng hồ của ngài, tôi bị oan, ngài nhất định phải tin tưởng tôi.”



“Thật ra thì…không bắt được hung thủ thật sự, phiếu nợ này sẽ gây thiệt thòi cho cậu, nhưng tôi cũng tổn thất nặng nề a, dẫu sao tiền của tôi cũng không phải là gió thổi tới.”



Giang Phi cho rằng Triệu Trường Tùng hối hận, trong lòng nhất thời trầm xuống, đột nhiên lại cảm thấy Triệu Trường Tùng hắn có muốn trả phiếu nợ hay không đều do hắn quyết định, mình căn bản không có tư cách đi yêu cầu hắn giao phiếu nợ kia ra, dẫu sao Triệu Trường Tùng hắn cũng là người bị hại.




Triệu Trường Tùng quơ quơ gậy kích điện trong tay, rồi sau đó đá Giang Phi trên đất vài cái, cười lạnh nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, làm khúc nhạc dạo lâu như vậy lại không bằng việc sử dụng tốt cây gậy kích điện này.”



Điện trong gậy kích điện không cao, thời gian tác dụng lên thân thể con người khá ngắn, cho nên Giang Phi rất nhanh liền bình thường lại, chỉ là thân thể trong tê dại không thể nào dùng sức.



Giang Phi cật lực đưa tay víu mép cửa, kéo cánh cửa ra một chút, khàn khàn hô: “Cứu…mạng…cứu mạng…”



Triệu Trường Tùng ném gậy kích điện qua một bên, khom người bắt lấy một cánh tay Giang Phi lôi cậu dậy, sau đó khó kìm lòng nổi chôn mặt vào cái cổ mịn màng của Giang Phi chà một cái, mùi sữa tắm thoang thoảng nhàn nhạt khiến hắn như mê như say.



Giang Phi cực kỳ tuyệt vọng cùng oán trách, vô cùng sợ hãi, những năm này cậu gặp rất nhiều thất bại nhưng thân thể bị uy hiếp như này vẫn là lần đầu…



Advertisement / Quảng cáo



“Cứu…cứu mạng…” Giang Phi thấp giọng kêu, đem tất cả hy vọng gửi vào khe cửa kia, khát vọng có ai đi qua có thể nghe được câu “Cứu mạng” này.



“Cứu mạng cái rắm biết ông đây ở phòng này, ai dám đi vào.”



Triệu Trường Tùng nói xong, đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại, kết quả Phó Huân bên ngoài trước một bước đẩy cửa phòng ra.



Cửa phòng bị mở ra, Phó Huân dùng hai ngón tay kẹp thuốc lá trong miệng, ngẩng mặt lạnh lùng nhìn hai người trước mắt.



“Mày là ai?” Triệu Trường Tùng nổi giận nói: “Cút cho tao!”



Phó Huân nhìn Giang Phi ném ánh mắt cầu cứu về phía mình, cười lạnh một tiếng: “Nghe có người hô cứu mạng cho nên tới xem một chút.”



[Cáp: Ân, kịch bản cốt lõi bắt đầu rồi]