Tránh Sủng II

Chương 116 : Giúp cậu trả tiền!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Hơn mười một giờ giữa trưa ngày thứ hai, Giang Phi bị tiếng chuông cửa đánh thức.



Vì muốn nhanh chóng trở lại tiết tấu cuộc sống lúc trước, đêm qua Giang Phi đã ở phòng tranh thức đến bốn năm giờ sáng hôm nay mới ngủ.



Xỏ dép ngáp liên tục đi thẳng tới phòng khách, sau khi nhìn qua mắt mèo thấy rõ người đứng ngoài cửa, Giang Phi trong nháy mắt tỉnh táo lại.



Là Phó Huân.



Giang Phi nhất không biết phải làm sao, cậu không biết lúc này Phó Huân tới làm gì, cậu cúi đầu kéo quần áo ngủ xốc xếch trên người một cái, nhanh chóng giơ tay lên chải lại mái tóc rối tung.



Giang Phi định về phòng thay quần áo trước nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên không ngừng, liền cắn răng một cái mở cửa ra.



Advertisement / Quảng cáo



Thấy Giang Phi rất rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ, Phó Huân cũng sững sờ: “Cậu mới dậy sao?”



Giang Phi có chút quẫn bách, lúng túng cười cười: “Tối…tối hôm qua ngủ rất muộn, Phó tổng mời ngài vào, tôi đi thay quần áo.”



Giang Phi mở to cửa ra, sau đó xoay người đi nhanh đến phòng ngủ.



Nhìn bóng lưng vội vàng của Giang Phi, trong lòng Phó Huân cười lạnh một tiếng.



Phó Huân đi vào, quan sát phòng trọ Giang Phi một lần nữa, khác hẳn lần trước chỉ đơn giản nhìn sơ sơ, lần này hắn quan sát kĩ hơn.




“Nếu như thực sự không gọi được cũng được thôi.” Phó Huân bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nhưng cũng không thể luôn luôn gọi Phó tổng, quan hệ của tôi với cậu dẫu sao cũng khác với người ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, hay cậu trực tiếp gọi tôi là Phó Huân đi.”



“Tôi…”



“Tôi không muốn bị cậu coi là phần tử nguy hiểm mà đề phòng.” Ánh mắt Phó Huân thâm trầm nói: “Cho dù tôi ở trong mắt nhiều người bị coi là phần tử nguy hiểm, nhưng tôi hy vọng mình ở trong lòng cậu, là người chân chính đáng để tin tưởng.”



Giang Phi không biết là có phải vì mình nhẹ dạ không, mà có thể nghe được ở cái câu nói của hắn có sự chua xót cùng cô độc thật sâu trong nội tâm, khó hiểu mà cảm thấy đồng tình.



Advertisement / Quảng cáo



Nghĩ tới đây, Giang Phi chỉ cảm thấy mình buồn cười, với thân phận của Phó Huân cùng cậu, muốn đồng tình, cũng là Giang Phi cậu được đồng tình mới đúng.



“Vậy…vậy thì Phó Huân đi.” Giang Phi làm bộ nâng khóe miệng cười hết sức tự nhiên nói, mặc dù ở hiện tại thân phận khác xa lúc trước trực tiếp gọi cả tên cũng có chút không được tự nhiên, nhưng so với từ Phó ca tự nhiên hơn chút ít.



Lúc này Phó Huân lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy trắng, nghiêng người trên mặt bàn bóng loáng đẩy nó tới trước mặt Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Đây là thứ tôi lấy được từ nơi của Triệu Trường Tùng, cho cậu.”



“Đây là…” Giang Phi mặt đầy nghi ngờ cầm tờ giấy kia, mở ra nhìn một cái không khỏi sửng sốt: “Phiếu…phiếu nợ?”



Đây là phiếu nợ ba trăm vạn hôm đó cậu bị trợ lý của Triệu Trường Tùng uy hiếp bắt viết.



“Tiền tôi đã trả giúp cậu rồi.” Phó Huân nói.