Tránh Sủng II
Chương 126 : Ca!
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Giang Phi ban đầu còn tưởng rằng Phó Huân nói đùa, khi cậu định trêu đùa lừa gạt lại lại phát hiện ánh mắt chăm chú mà Phó Huân nhìn cậu cực kỳ thâm tình.
Giang Phi sững người, lại dần cảm giác được Phó Huân dựa vào quá gần.
Nửa người trên của Giang Phi không tự chủ rụt về phía sau, ánh mắt né tránh chuyển xuống, nâng khóe miệng cười nói: “Cái thích mà anh nói…là loại nào?”
Hỏi xong lời này Giang Phi liền hối hận…đây không phải khiến bầu không khí lúng túng hơn sao?
“Loại thích dành cho người quan trọng.” Gò má Phó Huân vẫn như cũ nhích gần vào Giang Phi, cho đến khi Giang Phi không thể lui được nữa, hắn mới dừng lại, nhẹ giọng nói: “Giang Phi, anh muốn nghe em gọi anh một tiếng ca, giống như lúc còn bé vậy…”
Giang Phi giờ đây mới chậm rãi ngước mắt, chớp chớp đôi mắt đen nhánh trong suốt như thủy tinh.
Phó Huân bị đôi mắt trong suốt của Giang Phi hấp dẫn, sau khi hoàn hồn liền lập tức né tránh chuyển tầm mắt xuống phía dưới, trong lúc kiềm chế nó lại rơi trên cánh môi đỏ như màu hoa tường vi kia.
Advertisement / Quảng cáo
Dựa vào quá gần, Phó Huân có thể thấy rõ cả vân môi của Giang Phi, trên môi, còn dính một hạt của quả thanh long, nhìn một chút, Phó Huân không tự chủ nâng tay lên, gạt hạt nhỏ trên khóe miệng Giang Phi xuống.
Ngẩng đầu một cái, Phó Huân liền đối diện với cặp mắt vô tội thất thố như nai con của Giang Phi…đầu óc Phó Huân trong nháy mắt liền hoảng hốt, mà sau khi hắn bình tĩnh lại định ngồi dậy lại bỗng nhiên nghe được Giang Phi rất yếu ớt kêu một tiếng: “Ca…”
Suy nghĩ giống như trong nháy mắt đó bị kéo về mười năm trước, tim Phó Huân hung hăng nhảy một cái, hắn kinh ngạc nhìn Giang Phi trước mắt, dường như là muốn ở trên gương mặt này nắm lấy chút ảo ảnh mà hắn mong đợi.
Kỳ thực, trên thân thể này vẫn còn cái cảm giác quen thuộc như vậy, lần đầu tiên trong buổi tiệc nhìn thấy Giang Phi, Phó Huân đã cảm nhận được.
Phó Nam có quan hệ anh em ruột thịt với Giang Phi, đều mang gien của Giang Hải Tông, chỉ cần đặc biệt thân thiết với hai người Phó Nam và Giang Phi, liền có thể nhìn ra trên bộ dáng của hai bọn họ, ít nhiều cũng có điểm giống nhau.
Đặc biệt dưới tình huống này tính cách còn giống nhau như thế…
Giang Phi thật lòng muốn giúp Phó Huân, cái khác thì cậu không được, nhưng về phương diện an ủi vẫn là có thể.
Ăn điểm tâm xong, Phó Huân chuẩn bị phải đến công ty, Giang Phi cầm áo khoác cùng cà vạt trên ghế salon tới cho hắn.
Phó Huân thấy Giang Phi ân cần với mình như vậy, khóe miệng không khỏi nâng lên một chút.
Phó Huân luôn cảm giác, ở phương diện khác, Giang Phi thể hiện còn ân cần hơn cả tình nhân trước kia của ăn, trừ việc không ở trên giường phục vụ hắn ra, trình độ ‘câu dẫn’ của Giang Phi ở những phương diện khác không thua bất kỳ ai.
Loại phục vụ này tuy rằng thấp kém, nhưng cũng may bề ngoài coi như miễn cưỡng làm hài lòng hắn, nếu là nữ…trong đầu Phó Huân nghĩ, có lẽ mình đã làm cậu ta rồi.
Sau khi mặc âu phục, Phó Huân không lấy cà vạt Giang Phi cầm trong tay, mà hơi ngửa cằm, cười nói: “Giúp anh đeo.”
Advertisement / Quảng cáo
Giang Phi chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được thôi.”
Giang Phi vòng cà vạt qua cổ Phó Huân, nghiêm túc buộc lại, trong lúc dựa quá gần, ánh mắt Phó Huân không thể nào rời khỏi khuôn mặt hơi bụ bẫm của Giang Phi, thậm chí ngay cả từng sợi lông tơ nhỏ bé của cậu cũng có thể thấy rõ ràng.
Phó Huân khó hiểu đưa tay ôm eo Giang Phi, Giang Phi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Phó Huân, lại thêm ánh mắt mông lung cùng vô hại, Phó Huân nhìn yên lặng hít một hơi.
Phó Huân thả lỏng tay ra, nghiêm túc nói: “Quá gầy phải ăn nhiều vào.”
Giang Phi cười ra tiếng, sau khi cậu cài chắc cà vạt liền vuốt lại cổ áo Phó Huân, sau đó mỉm cười nói: “Ca, trên đường cẩn thận.”
Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi hồi lâu cũng không biết suy nghĩ cái gì, cặp mắt đen láy kia sâu không thấy đáy, một lúc lâu sau mới nói tạm biệt