Tránh Sủng II

Chương 14 : Chờ cậu sám hối, chuộc tội!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Sau khi Phó Huân bước vào cửa, Giang Phi mới phát hiện đằng sau hắn còn có một người phụ nữ.



Người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, trang điểm tinh xảo, mặc trên người một chiếc áo khoác làm bằng vải kaki nhiều màu, đai lưng của áo khoác buộc chặt để lộ vòng eo yểu điệu khiến nàng ta hấp dẫn dị thường.



Giang Phi kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, đây là…khách quen của tuần san Bát Quái, bạn gái scandal của Diệp Phong Miên trên mạng, Hướng Mạt Nhi.



Giang Phi rất nhanh bình tĩnh lại.



Lúc này hộ vệ Phó Huân cũng mang vẻ mặt lạnh lùng lần lượt tiến vào nhà trọ của Giang Phi, giày da giẫm trên sàn nhà sạch sẽ đến phản lại ánh sáng của Giang Phi, Giang Phi thấy vậy trong lòng rất khó chịu, nhưng không để lộ bất kỳ bất mãn nào trên mặt.



Sau khi Phó Huân bước vào cửa, nhìn sơ sơ không sót một thứ gì trong nhà trọ, Giang Phi nhân cơ hội này vào nhà vệ sinh súc miệng, sau khi ra ngoài chỉ thấy Phó Huân quan sát một vòng trong phòng ngủ của cậu rồi đi ra, xoay người định đẩy cửa phòng vẽ của cậu.



Giang Phi bước nhanh tới, ngăn trước mặt Phó Huân, không dám dùng từ nào tố cáo hắn, chỉ cố giữ cái khuôn mặt ôn hòa, nhàn nhạt nói: “Xin hỏi Phó tổng tới đây có việc gì không?”



Phó Huân nhìn chằm chằm Giang Phi một hồi, đáy mắt thâm sâu lạnh lẽo khó lường.



Khuôn mặt của Giang Phi từ nhỏ đến lớn vẫn xinh đẹp như vậy, hai gò má bụ bẫm như trẻ con, trên mặt không còn nét hăng hái của hồi nhỏ nữa, cả người nhìn qua vừa an tĩnh lại vừa ôn hòa.



Phó Huân xoay người đi tới ghế salon phía trước, hình như chuẩn bị ngồi xuống, nhưng lại nhìn chằm chằm ghế salon một hồi rồi quay đầu ném một ánh mắt bình tĩnh không gợn một cơn sóng của mình về phía thủ hạ, thủ hạ kia lập tức hiểu ý, rút vài tờ giấy trên bàn trải lên ghế salon.



Advertisement / Quảng cáo



Phó Huân lúc này mới ngồi xuống.



Giang Phi nhìn cảnh này, khóe miệng không khỏi giật giật hai cái.



Đây là…ngại nhà trọ mình bẩn sao?



“A có mèo” Hướng Mạt Nhi đột nhiên chỉ vào con mèo to mập có màu vàng như màu quất nằm ở trên kệ góc tường phòng khách kinh hoảng hét lên, mặt đầy hoảng sợ lui vào góc tường.



Phó Huân phất tay về phía thủ hạ, một tên thủ hạ lập tức bắt con mèo kia đi, khi Giang Phi còn chưa ý thức được thủ hạ Phó Huân làm gì, chỉ thấy người đàn ông nắm lấy phần gáy của con mèo, xách nó xoay người đi tới phía cửa nhà trọ.



Giang Phi luống cuống, cũng nổi giận, cậu bước nhanh xông lên trước mặt người đàn ông kia, khi định vươn tay cướp mèo, cổ tay nhỏ gầy liền bị người đàn ông một cái nắm được.
“Anh…anh muốn làm gì.” Giang Phi hoảng sợ nói.



Phó Huân mở cửa sổ ra, dễ như trở bàn tay nâng eo Giang Phi lên, để nửa người Giang Phi lơ lửng ngoài cửa sổ.



Với độ cao của tầng hai mươi tư, ngã từ nơi này xuống hẳn phải chết không phải nghi ngờ, mà tư thế chết tuyệt đối rất thảm.



Giang Phi sợ hãi hét to một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hai tay cậu gắt gao bám lên cánh tay của Phó Huân, cả người run rẩy kêu khóc: “Không muốn, thật xin lỗi, thật xin lỗi…cầu anh thả tôi xuống, anh muốn tôi làm gì tôi đều nguyện ý, đừng…đừng buông tay mà.”



“Chết đáng sợ vậy sao?” Phó Huân cười lạnh nói.



Advertisement / Quảng cáo



Giang Phi khóc nói: “Thật…thật xin lỗi, thật xin lỗi…thật xin…lỗi…”



“Tôi vốn nên giết cậu tám năm trước.” Phó Huân nhìn Giang Phi kinh hoảng khóc lóc, đột nhiên cảm thấy hết sức thú vị: “Nhưng nếu cậu còn sống, vậy cứ tiếp tục sống khỏe mạnh đi, tôi chờ nhìn cậu sám hối, chuộc tội…”



Phó Huân kéo Giang Phi một cái, thời khắc này Giang Phi bị dọa đến hai chân tê dại, sau khi hai chân đặt xuống đất liền mềm nhũn ngồi trên mặt đất, hồi lâu mới vịn tường chật vật đứng lên.



Lúc này Phó Huân đã đi tới cửa.



“Tối mai đúng tám giờ, đến khách sạn Phúc Yên, đến đó sẽ có người giúp đỡ cậu.” Phó Huân không quay đầu lại nói.



“Đi…đi làm cái gì.” Mới vừa rồi bị dọa sợ hiện vẫn còn sợ hãi, giờ phút này thanh âm Giang Phi vẫn run rẩy.



“Đến thì biết.”



Thủ hạ Phó Huân mở cửa, Phó Huân không quay đầu lại liền ra khỏi nhà trọ, vừa mới đi tới cửa tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, Phó Huân lại xoay người nhìn về phía Giang Phi đang kinh hồn bạt vía bên trong, lạnh lùng nói: “Nếu như cậu có ý định chạy trốn…”



Dừng lại mấy giây, Phó Huân mới tự tiếu phi tiếu nói: “Cậu tự biết kết quả.”



[Hỏi: Giang Phi sẽ mãi mềm yếu vậy sao? Đáp: Dĩ nhiên là không.