Tránh Sủng II
Chương 142 : Cầu xin!
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Vô luận Dịch Thần sau đó hỏi thế nào, Giang Phi cũng nói chuyện trên người mình với hắn.
Ăn trưa xong, Dịch Thần nhận được một cú điện thoại, thần thần bí bí tránh Giang Phi ở trong phòng vệ sinh nói một lúc lâu, sau khi kết thúc liền đi ra, Dịch Thần ngỏ ý mình phải lập tức ra ngoài gặp bạn.
Trước khi đi, Dịch Thần đưa chìa khóa phòng trọ mình cho Giang Phi, bảo cậu mang những đồ cần dọn trong phòng cậu, trực tiếp để hết vào phòng trọ hắn.
Sau khi miễn cưỡng ổn định lại ưu tư, Giang Phi bắt đầu dọn dẹp phòng trọ, nhưng mặc dù cậu dọn dẹp đâu vào đấy, nhưng đầu óc vẫn hỗn loạn, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào, cũng không biết Phó Huân chuẩn bị làm gì để đối phó mình…
Cũng có quá nhiều chuyện Giang Phi không nghĩ ra.
Dọn dẹp một hồi, chuông cửa reo, là Dịch Thần vừa ra ngoài không lâu trở lại, hắn trước đó có mượn xe của bạn, kết quả lúc nãy rời đi để quên chìa khóa xe ở trong phòng trọ Giang Phi.
Dịch Thần cầm chìa khóa nói lời tạm biệt với Giang Phi lần nữa, cũng ngỏ ý khi trở về sẽ mua thêm một chút thức ăn, chờ buổi tối muốn Giang Phi làm một bữa thịnh soạn cho hắn.
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi Dịch Thần rời đi chưa được bao lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Giang Phi đi tới trước cửa phòng trọ mở cửa ra, rất bất đắc dĩ nói: “Lại quên cái…”
Lời nói được một nửa liền bị nghẹn lại, Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Huân mặt không cảm xúc trước mắt.
Hai giây sau, Giang Phi nhanh chóng lui người dùng sức đóng cửa.
Phó Huân lanh tay lẹ mắt, ấn lên cửa, hành động của Giang Phi vừa rồi trong nháy mắt chọc tức Phó Huân, hắn chợt đẩy cửa.
Lực cánh tay của Phó Huân kinh người, cửa vang lên một tiếng rầm thật lớn bị hắn đẩy lên tường, Giang Phi bị cỗ lực mạnh đẩy lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp té ngửa trên đất.
“Tôi không cướp.” Phó Huân dựa lên ghế salon, hai tay khoanh ngực, nhìn chằm chằm Giang Phi cười: “Tôi là đứa con duy nhất, không có cái gọi là, tranh gia sản với tôi mà huynh đệ tương tàn, câu chuyện đầy rẫy sơ hở của tôi kia, chỉ có loại người ngu xuẩn đến ngang ngạnh như cậu mới có thể tin.”
Lỗ mũi Giang Phi chua xót, một giây tiếp theo nước mắt liền rơi lã chã, kỳ thực sau đêm đó cậu cũng đã ý thức được đây là trò bịp của Phó Huân.
“Nhưng tôi…tôi thật lòng giúp anh…khoản tiền kia là…là toàn bộ tài sản của tôi…”
Nhìn bộ dáng thương tâm muốn chết của Giang Phi, tâm tình Phó Huân tốt hơn nhiều, tự tiếu phi tiếu trả lời: “Số tiền kia là cậu tự nguyện cho.”
“Đó không phải là tôi tự nguyện cho.” Giang Phi ủ rũ khóc lóc bật thốt lên: “Là anh lừa gạt.”
“Cho nên?”
Advertisement / Quảng cáo
“Tôi sẽ…” Giang Phi cuối cùng cứng rắn nuốt lại ba chữ “báo cảnh sát”.
“Sẽ báo cảnh sát phải không?” Phó Huân nhìn thấu tâm tư của Giang Phi, ung dung thong thả nói: “Tài khoản mà tiền của cậu chuyển vào, là một tài khoản nước ngoài không có liên quan đến tôi, nếu cậu báo cảnh sát, tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, cho nên muốn bảo cánh sát, đi ngay đi…”
Tuy nói là một trò chơi nhỏ không đau không nhột, nhưng quá trình này, Phó Huân cũng chơi hết sức cẩn thận.
Giang Phi lòng như tro tàn, nghĩ đến cha mấy tháng sau sắp ra tù cùng mẹ vẫn còn đang trong bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu, cậu gần như sụp đổ, cuối cùng rầm một tiếng quỳ bên cạnh Phó Huân.
“Chỉ cần anh trả lại tiền cho tôi, anh làm thế nào với tôi cũng được…” Giang Phi vừa chảy nước mắt, vừa thấp giọng nói: “Giết tôi cũng được…”
Huynh: Lo lắng mọi người hiểu sai, nên nói rõ với mọi người một chút kịch tính trước mắt, cho đến hiện tại, Giang Phi mặc dù bị lừa tình, nhưng sẽ không nghiêm trọng như Thời Thiên mới đầu ở Tránh Sủng 1, bởi vì tính chất tình cảm của hai người hoàn toàn khác nhau, cho nên trước mắt cậu ấy chỉ tuyệt vọng vì tiền, mặc dù khổ sở nhưng cơn đau mười mấy ngày này, chẳng qua là tuyệt vọng về tình thân. Ps: sau này không phải vạn bất đắc dĩ, tôi viết những thứ này, tất cả đều giao cho mọi người tự hiểu, một quyển tiểu thuyết, độc giả hiểu như thế nào, thì thiên văn chính là viết cái đó. Pps: hình tượng nhân vật Phó Huân này, sau đó sẽ dần dần đầy đặn lên.