Tránh Sủng II

Chương 145 : Tới lần nữa cũng chẳng sao!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Buổi tối hôm đó Dịch Thần rời đi, hắn cái gì cũng không mang, còn đưa chìa khóa phòng trọ mình cho Giang Phi, nói với Giang Phi nếu sau ba tháng không có nhà ở, có thể trực tiếp chuyển đến phòng trọ hắn, dù sao cũng trống không.



Dịch Thần chỉ để Giang Phi tiễn hắn đến cửa thang máy, sau đó hắn nhét một phong thư vào tay Giang Phi, nói là lễ vật giao cho Giang Phi, cảm ơn cậu chiếu cố những ngày qua.



“Tôi có thời gian, nhất định sẽ trở lại gặp cậu.” Dịch Thần nói: “Nếu cậu rảnh không bận việc gì, cũng có thể đến thành phố tìm tôi.”



Giang Phi gật đầu một cái.



Sau khi Dịch Thần vào thang máy lại hướng Giang Phi ở bên ngoài bổ sung nói: “Nếu gặp phải khó khăn gì, cậu nhất định phải nói với tôi a.”



Giang Phi cười khổ một tiếng: “Được, tôi sẽ.”



Advertisement / Quảng cáo



Sau khi cửa thang máy khép lại, Giang Phi trở lại phòng trọ, cậu xé phong thư ra  nhìn một cái, phát hiện bên trong lại là một tấm thẻ tiết kiệm, còn có một tờ giấy.



Trên tờ giấy là lời Dịch Thần để lại cho Giang Phi, trừ mật mã thẻ ra, chính là đôi câu: “Mạng của tôi khoảng thời gian này coi như là cậu cho, đây coi như là báo đáp ân nhân.”



Giang Phi không nhịn được cười một tiếng, ngữ khí ngang ngược trên giấy này xác thực cực kỳ giống Dịch Thần.



Giang Phi cất thẻ đi, cậu biết coi như lúc này gọi điện thoại cho Dịch Thần bảo trả thẻ, với tính tình Dịch Thần khẳng định sẽ không đáp ứng.



Giang Phi suy đoán trong thẻ chắc là mấy ngàn đồng, coi như Dịch Thần bồi thường cho cậu phí lao công nấu cơm giặt quần áo cho hắn mấy ngày nay.



Tạm thời cũng không cần, Giang Phi trực tiếp đặt thẻ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ.




Quý Hằng cảm kích không thôi, nói tất cả thời gian địa điểm cuộc gặp buổi tối cho Giang Phi, cuối cùng đặc biệt dặn dò Giang Phi tối nay tham dự ăn mặc đẹp đẽ một chút, đừng để bạn gái cậu ta nhìn ra được sơ hở gì.



Cúp điện thoại, Giang Phi cũng không có lòng ra cửa, vào lúc này rời khỏi nhà mua sắm còn không bằng buổi tối hoàn thành nhiệm vụ Quý Hằng giao cho cậu rồi trên đường trở về đến cửa hàng tạp hóa mua một phen.



Giang Phi mang thịt gà trong tủ lạnh ra nấu, cuối cùng làm nát một quả trứng luộc, coi như là bữa ăn tạm cho Đại Quất.



Chạng vạng tối, Giang Phi chuẩn bị ra cửa, cố ý mặc cho mình một áo khoác lông kiểu mới, bên trong là áo lông dê trắng như tuyết.



Advertisement / Quảng cáo



Giang Phi ở trong tủ treo quần áo phát hiện ra một cái khăn quàng, không ngờ là khăn lúc trước Phó Huân gỡ từ trên cổ xuống đeo lên cho cậu, lúc ấy cảm thấy Phó Huân ôn nhu hòa nhã, hiện nay biết đó là Phó Huân diễn trò, hồi tưởng lại chỉ cảm thấy vừa dối trá lại âm hiểm.



Giang Phi đoán Phó Huân hẳn sớm đã quên, đây đối với hắn mà nói dẫu sao cũng không phải vật quý gì.



Khăn quàng lông dê màu nâu nhạt này tuy nhìn không quá khác với khăn quàng bình thường, nhưng người biết hàng nhìn logo dưới đáy khăn quàng, liền biết giá của nó phải lên đến năm con số, Giang Phi cũng không kinh ngạc, dẫu sao đây là đồ của Phó Huân.



Nếu là trước kia, Giang Phi sẽ suy nghĩ trả lại khăn quàng này cho Phó Huân, nhưng hiện tại, Giang Phi chỉ cảm thấy mình chiếm nó làm của riêng là chuyện đương nhiên.



Hiện tại ở nơi xó xỉnh Phó Huân không nhìn thấy, Giang Phi cậu có thể phát tiết và kháng nghị một mình.



Giang Phi trực tiếp quấn khăn quàng lên cổ mình.



Sau khi ra khỏi cửa, Giang Phi hít sâu một hơi, cậu vỗ lên mặt mình một cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tới lần nữa, cũng chẳng sao…”