Tránh Sủng II

Chương 171 : Ảo ảnh dưới cồn rượu

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Hơn bảy giờ tối, Diệp Phong Miên trở về chung cư, mở cửa một cái liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh nhìn những món ăn hàng ngày ngon miệng trên bàn cơm cách đó không xa, không tự chủ cười một tiếng.



Giang Phi nghe được tiếng cửa mở liền cầm cái muỗng chậm chạp chạy ra khỏi phòng bếp.



Trên người Giang Phi đeo chiếc tạp dề đan hai màu trắng xanh, mặc bên trong chính là áo lông dê cao cổ mà Diệp Phong Miên mua cho cậu, cả người nhìn qua cực kỳ đơn giản thuần khiết, cặp mắt kia cũng càng thêm trong suốt linh động.



Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi như vậy, mệt mỏi tích lũy nhiều ngày liền chậm rãi tan biến, anh đột nhiên cảm thấy Giang Phi vẫn chẳng khác gì hồi còn bé, vẫn trong sáng ấm áp sạch sẽ giống như mặt trời nhỏ.



Diệp Phong Miên hiểu Giang Phi sau khi gặp biến cố gia đình, tính tình đã thay đổi đôi chút, nhưng anh cảm thấy bản chất của Giang Phi vẫn không đổi, trên người cậu cẩn trọng cùng rụt rè hơn ngược lại khiến anh cảm thấy thuần khiết đến làm người ta đau lòng.



Diệp Phong Miên thay giày, cởi áo khoác xuống rồi treo trên kệ áo bên cạnh, vừa ung dung cuốn tay áo, vừa đi về phía phòng bếp, cũng mỉm cười với Giang Phi nói: “Còn gì không, anh giúp em.”



Advertisement / Quảng cáo



Giang Phi vội vàng nói: “Không cần, khói dầu trong phòng bếp nặng lắm, Phong ca đừng vào, chờ một lúc là được, còn một con cá thôi.”



Diệp Phong Miên mỉm cười vỗ vai Giang Phi một cái, sau đó đi qua người Giang Phi vào phòng bếp, nói: “Anh cũng ăn ngũ cốc hoa màu như em, sợ khói dầu cái gì chứ, tới nói với anh xem còn cái gì phải làm không, đống rau thơm này phải rửa à?”



Giang Phi nhìn mặt bên vui vẻ cùng bộ dáng đứng ở bên cạnh bồn nước nhanh nhẹn vén tay áo rửa rau của Diệp Phong Miên, hình ảnh như vậy lại mang hơi thở gia đình không nói nên lời.



Giang Phi mím môi, lòng ấm áp cực kỳ, cậu đi tới bên cạnh Diệp Phong Miên, đặt một cái đĩa nhỏ bên cạnh bồn nước, nói: “Ừ, rửa sạch sẽ rồi để trong này, xong rồi em dùng pha mắm.”



“Được.” Diệp Phong Miên cười nhẹ giọng nói: “Thật không nghĩ tới hiện tại em biết nhiều như vậy.”



“Mấy năm nay vẫn luôn sống một mình, học được rất nhiều thứ.”
==============================



Phó Huân vừa mới kết thúc buổi họp hàng năm của tập đoàn, bảo tiêu Ngô Thân liền lái xe đưa về khách sạn.



Phó Huân uống hơi nhiều rượu, dựa vào ghế ngồi phía sau nhắm mắt lại, trong đầu đủ các loại hỗn tạp lộn xộn, ngồi bên người Phó Huân là nam nhân có tướng mạo đẹp đẽ, bộ dáng thanh tú, đó là trên buổi họp hàng năm, tổng giám đốc công ty đã an bài cho Phó Huân để cố tình lấy lòng hắn.



Nam nhân tên Giản Húc, là tiểu thịt tươi mới hành nghề thuộc quản lý của giải trí Huân Nguyên, mặc dù nghiệp vụ cùng năng lực bình thường nhưng luôn dựa vào khuôn mặt anh tuấn ba trăm sáu mươi độ không có góc chết của mình lấn áp các thực tập sinh ưu tú còn lại của công ty, cầm trong tay nguồn tài nguyên tốt mà phách lối hành nghề, hiện giờ độ nổi tiếng vẫn rất hưng thịnh, là một trong những nghệ sĩ chính mà công ty đào tạo.



Advertisement / Quảng cáo



Phó Huân thấy dáng dấp Giản Húc không tệ, nhìn cũng khôn khéo nghe lời, lúc này mới trên buổi họp hàng năm ngầm cho phép hắn ngồi bên cạnh mình.



Giản Húc biết Phó Huân là con cá sấu người người muốn kề bên, hắn cũng biết rõ cơ hội lần này quan trọng với hắn bao nhiêu, mặc dù hắn không rõ tính tình của Phó Huân, nhưng cũng hiểu rõ những người quyền thế này đều thích tình nhân ôn nhu nghe lời.



Chỉ cần trong lòng Phó Huân yêu thích hắn, vậy sau này hắn ở vòng giải trí như cá gặp nước rồi.



Đầu Phó Huân hơi choáng váng, hắn có chút khó chịu cau mày, Giản Húc thấy vậy liền giơ tay lên khẽ xoa mi tâm Phó Huân, ở bên tai Phó Huân ôn nhu nói: “Phó ca không thoải mái sao?”



Thanh âm Giản Húc rất nhẹ, nhẹ đến nỗi cơ hồ mất đi âm sắc, Phó Huân vô hình cảm thấy có chút quen tai, sau đó chậm rãi mở mắt ra…



Tác dụng của cồn rượu giờ phút này đã tháo bỏ tất cả phòng bị của Phó Huân, ngay cả sự lạnh lẽo trên mặt khi hắn thanh tỉnh, hiện tại cũng chỉ còn lại vẻ anh tuấn nhiếp nhân tâm phách, Giản Húc nhìn đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Phó Huân, lòng cũng theo mà rung động mấy cái.



Phó Huân nửa mở cặp mắt, nhìn khuôn mặt chồng chất mơ hồ không rõ trước mắt, trong đầu chợt lóe lên bóng người nào đó, hắn hữu khí vô lực nói: “Con mẹ nó ngươi…còn dám trở lại…”