Tránh Sủng II

Chương 178 : Nói đến phát ngán!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Chạng vạng tối, thủ hạ Phó Huân đem điều tra mới nhất hồi báo cho hắn, rằng căn cứ vào kiểm soát theo dõi ở mấy tiểu khu lân cận, đã phát hiện được tung tích của Giang Phi, cũng xác định được tiểu khu và chung cư của Giang Phi.



Chỉ là tạm thời chưa biết Giang Phi rốt cuộc ở tầng nào phòng nào trong cái tòa nhà kia.



Phó Huân nghe xong tâm tình rất tốt, bởi vì dựa vào độ tiến triển này, tối nay là có thể bắt Giang Phi tới.



Sau đó Ngô Thân căn cứ vào camera kiểm soát, phát hiện Giang Phi ra vào một tiệm sủng vật gần tiểu khu đó, hắn biết Giang Phi có một con mèo cưng lúc chạy trốn cũng tiện thể mang đi nên ngay lập tức đến tiệm sủng vật kia tìm hiểu tình huống.



Vừa vào tiệm sủng vật, Ngô Thân liền nhận ra ngay con mèo của Giang Phi được gửi nuôi ở trong lồng, con mèo màu vàng quất mà Giang Phi nuôi kia có dáng người to mập, hình thái lười biếng, cực kỳ dễ thấy trong đám mèo sủng vật đẹp đẽ nhuyễn manh.



Ngô Thân bỏ ít tiền, từ chỗ chủ tiệm lấy được tin tức của chủ nhân nhờ nuôi con mèo màu vàng quất này, tên bên trên đúng là Giang Phi, còn có một chuỗi số liên lạc.



Advertisement / Quảng cáo



Lúc này Ngô Thân ra lệnh một thủ hạ giả bộ làm một nhân viên tiếp thị bấm số điện thoại này, sau khi đường dây kết nối, Ngô Thân nghe ra thanh âm kia đúng là Giang Phi, giây sau liền nhanh chóng cho thủ hạ xác định vị trí.



Cuối cùng, Ngô Thân thành công phong tỏa vị trí của Giang Phi…



“Chắc chắn không sai?” Phó Huân nghe xong báo cáo của Ngô Thân, nhanh chóng hỏi: “Tên phế vật kia thật sự ở nhà hát âm nhạc?”



“Dạ, thuộc hạ đã an bài người ở các cửa ra vào lớn của nhà hát kia, chỉ chờ Phó tổng ngài hạ lệnh.”



Phó Huân nhếch miệng, sau đó lại hỏi: “Cậu ta có phát hiện không?”



“Thuộc hạ cho người cải trang thành tiếp thị nói chuyện điện thoại, Giang tiên sinh theo lý sẽ không phát hiện.”
Nhưng khi Phó Huân hắn ôm loại ý nghĩ này, lại đi thấy nhưng tiểu thịt tươi được đưa đến cửa kia, liền bỗng nhiên tựa như héo rũ.



Mặc dù Phó Huân mơ hồ cảm giác loại trạng thái này của mình không ổn, nhưng hắn cho là đây là bởi vì hắn chưa chơi đủ Giang Phi, trước kia khi hắn thu nữ nhân về làm tình nhân cũng chính là như vậy, trước khi chán ngán một người căn bản sẽ không đi tìm người thứ hai, một là nữ nhân đưa tới cửa quả thực quá nhiều, hắn lười đi tìm hiểu rõ, hai là biết cách hầu hạ hắn cương lên càng khiến hắn hài lòng hơn, luân phiên thay đổi có thể gặp phải mấy kẻ không biết điều chọc hắn không vui.



Phó Huân sớm cân nhắc qua, chờ hắn chán ngán Giang Phi rồi, trực tiếp đưa Giang Phi đến làm MB tiếp khách ở câu lạc bộ tư nhân của hắn, nếu cậu không muốn, tất nhiên sẽ có cảnh ngộ ác hơn tàn nhẫn hơn chờ cậu, cho một người thiếu Phó Huân hắn khoản nợ máu có cuộc sống tự do, căn bản không có khả năng.



Giản Húc cài chặt đai lưng cho Phó Huân, đứng dậy mặc áo khoác âu phục cho hắn, Phó Huân nhìn bộ dáng cung thuận ôn nhu của Giản Húc, nhàn nhạt hỏi: “Có thiếu phụ tá không?”



Advertisement / Quảng cáo



Giản Húc sửng sốt, nhanh chóng trả lời: “Công ty có sắp xếp cho em một người.”



“Một người làm sao đủ.” Phó Huân nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ cho người an bài cho cậu một phụ tá sinh hoạt.”



“Thật ra thì không cần…” Giản Húc kiềm chế vui thích trong lòng, ôn hòa nói: “Em mới hành nghề, khiêm tốn vẫn là tốt hơn.”



“Sao lại không cần.” Phó Huân vuốt ve gương mặt Giản Húc, cười có chút quỷ dị: “Áp lực công việc lớn như vậy, giữ lại thỉnh thoảng đánh trút giận cũng tốt.”



Giản Húc sửng sốt, vội nói: “Em làm sao biết dùng phụ tá trút giận, em…”



“Bảo cậu nhận thì cậu nhận đi.” Sắc mặt Phó Huân trầm xuống: “Nói nhảm nhiều như vậy.”



Giản Húc biết mình khiêm tốn quá đà liền vội vàng nói: “Phải phải, nghe Phó ca…”