Tránh Sủng II

Chương 19 : Hồn bay lạc phách

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Người đàn ông đeo kính vừa dứt lời, thủ hạ của hắn lập tức bắt lấy tay Giang Phi, chợt ấn lên trên mặt bàn.



Thân hình cường tráng của người đàn ông ở trước mặt Giang Phi tựa như một tòa núi nhỏ đồ sộ mang khí lực kinh người, Giang Phi dùng hết sức lực cũng không thể rút tay lại, ngược lại xương cổ tay sắp bị bàn tay người đàn ông đè gẫy tới nơi.



Người đàn ông đặt cây gậy đánh bóng lên trên mu bàn tay của Giang Phi, lông tơ Giang Phi nhất thời dựng ngược, cậu hô lớn: “Các người đây là phạm pháp, các người…”



“Sau chuyện này nếu Giang tiên sinh báo cảnh sát, chúng tôi sẽ dựa theo quy định pháp luật đưa cho cậu tiền chữa tương ứng.” Người đàn ông đeo kính ung dung thong thả nói: “Phế một cái tay mà thôi, với chúng tôi mà nói, cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng bị người ta thất tín, mất mặt, đây là một chuyện mà ông chủ chúng tôi vô cùng kiêng kỵ…”



Giang Phi biết, mình gặp phải “giặc” rồi.



“Được rồi.” Người đàn ông đeo kính thờ ơ nói: “Động thủ đi, đập vỡ xương tay, sau này mà chữa được thì coi như ngươi vô dụng.”



“Chờ chút.” Giang Phi bỗng nhiên lớn tiếng nói.



Advertisement / Quảng cáo



Người đàn ông đeo kính vừa đứng lên được một nửa lại ngồi xuống, hắn lạnh lùng nhìn Giang Phi: “Giang tiên sinh còn có lời gì muốn nói sao?”



Giang Phi gần như nghiến răng nói: “Nếu mục đích các người chỉ là muốn tôi viết phiếu nợ ba trăm vạn kia, có thể dùng thủ đoạn bạo lực này uy hiếp tôi được mà, tại sao tối hôm qua vu oan hãm hại tôi.”



Người đàn ông đeo kính nhún vai một cái: “Không hiểu Giang tiên sinh cậu đang nói gì, đồng hồ đeo tay của ông chủ chúng tôi chính xác là do cậu trộm, cũng chính xác do cậu làm hư, bây giờ chúng tôi chỉ là muốn hợp lý đòi bồi thường tổn thất, cũng dùng hết khả năng đứng ở lập trường của Giang tiên sinh giải quyết, bây giờ là do Giang tiên sinh cậu không phối hợp.”



“Chuyện này rốt cuộc như thế nào các người biết rõ hơn ai khác, thiết kế như vậy không phải là muốn danh chính ngôn thuận cướp bóc tôi sao, tại sao lại nhắm vào tôi, tôi có thù gì với ông chủ các người?”



Ánh mắt người đàn ông đã mất kiên nhẫn để tranh cãi cùng với Giang Phi, nhàn nhạt nói: “Giang tiên sinh khăng khăng cho rằng như vậy rồi, vậy không còn gì có thể nói được nữa, chúng ta…”



“Tôi viết.” Giang Phi nuốt tất cả ủy khuất cùng không cam lòng vào trong bụng, gằn từng chữ một: “Phiếu nợ ba trăm vạn đúng không, tôi viết là được chứ gì.”
Có phải hắn hay không



Sau khi người đàn ông đeo kính rời khỏi phòng bao, liền xoay người bước nhanh quẹo vào một phòng bao cách vách bên cạnh chỗ Giang Phi.



Ánh sáng trong phòng bao này cực tốt, có thiết kế một cửa sổ sát đất. Ánh mặt trời buổi trưa bị lớp thủy tinh loại bỏ ánh sáng chói mắt, khi xuyên qua ô cửa số sát đất chỉ còn lại ánh sáng khinh bạc nhu hòa, chiếu lên cả phòng bao.



Phó Huân ngồi gần cửa sổ, mặc áo sơ mi cùng chiếc quần dài màu đen, ống tay áo tùy ý cuốn lên đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay với bắp thịt cuồn cuộn.



Có lẽ do khung cảnh được ánh mặt trời chiếu vào quá nhu hòa đẹp đẽ khiến cho Phó Huân bình thường bí hiểm khó lường giờ phút này nhìn qua như buông lỏng thoải mái hơn rất nhiều, giống như tinh anh cởi bỏ lớp ngụy trang thương vụ tới đây để phẩm trà chiều, lại vừa giống như dã thú rủ lông nghỉ ngơi ở chỗ này sau giờ Ngọ, một thân vân đạm phong kinh, tuế nguyệt tĩnh hảo…



Sau khi người đàn ông đeo kính bước vào cửa, hắn liền kính trọng hơi cúi người trước hộ vệ của Phó Huân – Ngô Thân, Ngô Thân không cảm xúc, khẽ nâng cằm hướng về phía Phó Huân, ngỏ ý muốn người đàn ông đeo kính trực tiếp đi báo cáo.



Advertisement / Quảng cáo



Người đàn ông đeo kính nở nụ cười đi thẳng tới bên cạnh Phó Huân, lấy phiếu nợ Giang Phi viết trong túi công văn ra cùng với cây bút thu âm được đặt trong túi trước ngực rất cung kính đặt trên mặt bàn trước mặt Phó Huân.



“Tất cả như Phó tổng ngài an bài.” Người đàn ông đeo kính thận trọng nói.



Phó Huân nhìn hắn một cái, đôi mày kiếm đậm như mực khẽ nhíu lại, trong lòng người đàn ông đeo kính run lên, lập tức ý thức được mình lỡ lời.



“Dạ…tất cả như Triệu tổng chúng tôi an bài.” Người đàn ông đeo kính giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói.



Phó Huân không để ý đến người đàn ông đeo kính nữa, cầm bút trên bàn lên ấn công tắc trên đỉnh bút, thanh âm của Giang Phi truyền từ bên trong ra.



Đó là đoạn ghi âm cuộc đối thoại của Giang Phi với người đàn ông đeo kính ở phòng bao bên cạnh…