Tranh Thiên Hạ

Chương 12 : Bạch Ơhong Tịch

Ngày đăng: 01:11 20/04/20


Tiết trời mới qua lập thu[1] vẫn cực kì nóng bức, tại thời điểm chính giữa trưa nóng nực nhất trong ngày, ánh mặt trời trắng lóa làm người ta váng đầu hoa mắt, mọi người ai ai cũng ở tại trong nhà nghỉ trưa hóng mát, mà kể cả những người có số khổ ở bên ngoài cũng tìm tới nơi bóng râm, tránh đi cái nóng oi ả.



“Yến Doanh Châu, giao Huyền Tôn Lệnh ra đây!”



Một tiếng hét mạnh mẽ truyền ra từ rừng cây tại chân núi Tuyên phía tây Bạch quốc, thanh âm ấy thật sự thô ráp khó nghe, dù trong rừng có người đang trong giấc ngủ say nồng hẳn cũng sẽ bị tạp âm này đánh thức.



Phía sâu trong rừng cây có hơn mười vị đại hán bao vây tầng lớp xung quanh, có tướng sĩ mặc nhung trang, có thư sinh áo bào, có cả những người ăn mặc như thương nhân, còn có những người tựa giống như nông dân… Trang phục của họ không đồng nhất, thần thái lại càng khác nhau, chỉ có một điểm chung duy nhất là đao kiếm trong tay họ đều hướng về phía người ở trung tâm vòng vây.



Trung tâm vòng vây là chàng trai ước chừng hai mươi bảy tuổi mặc y phục màu đen, trên tay cầm lưỡi Thanh Phong dài ba thước[2], thân hình đĩnh đạc hiên ngang, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người, trên người đã có nhiều chỗ bị thương, máu tươi đổ ra từ miệng những vết thương ấy nhuộm đỏ cả một vùng cỏ dưới chân.



Còn ánh mắt của mọi người đang vây quanh phần lớn đều tập trung tại gói đồ sau lưng của chàng trai áo đen.



“Yến Doanh Châu, để lại gói đồ sau lưng ngươi lại, rồi lão tử ta đây sẽ cho ngươi một con đường sống!”. Người mặc nhung trang thoạt nhìn trông giống một tướng quân, nhấc lên đại đao chỉ vào chàng trai áo đen tên gọi Yến Doanh Châu.



Trên mặt chàng trai tên Yến Doanh Châu chợt hiện lên một nụ cười nhạt mang theo chút lạnh lùng trào phúng: “Từng nghe qua, Tằng tướng quân của Hoa quốc mỗi lần phá thành đều thảm sát dân chúng ba ngày, oan hồn vô số. Hôm nay chẳng nhẽ có thể đối với Yến mỗ phá lệ từ bi?”



Vị Tằng tướng quân bị châm chọc một phen, mặt không khỏi ửng hồng, dường như muốn biện bạch cho chính mình nhưng ngẫm lại những gì người ta nói đều là sự thật.



Nho sinh áo lam đứng bên lay động chiếc quạt sắt trong tay, văn nhã tinh tế nói: “Yến Doanh Châu, hôm nay xác định ngươi khó có thể sống sót mà đào thoát, nếu thức thời thì giao Huyền Tôn Lệnh ra, chúng ta còn có thể cho ngươi được chết một cách thoái mái!”



“Yến mỗ đương nhiên biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nhưng quạt của Công Vô Độ ngươi đã độc chết hai mươi danh tướng sĩ của ta, dù ta có chết cũng muốn mang đi cái mạng chó nhà ngươi!” Kiếm Thanh Phong trong tay Yến Doanh Châu giương lên chỉ thẳng vào Công Vô Độ, ánh sáng trong mắt còn lạnh lùng sắc bén hơn cả bảo kiếm trong tay.



Quạt của Công Vô Độ giết người vô số, vậy mà giờ phút này lại sợ hãi ánh mắt như vậy.



Mọi người xung quanh không khỏi nắm chặt binh khí trong tay, lên hết tinh thần đề phòng, dù sao bốn tướng Phong, Sương, Tuyết, Vũ của Hoàng quốc cũng danh chấn thiên hạ, mà Liệt Phong tướng quân Yến Doanh Châu đứng đầu bốn tướng lại có võ công tuyệt luân, từng lấy một người giết ba trăm quân địch trong cuộc chiến tại Thanh thành.



“Yến Doanh Châu, cho dù ngươi có võ công cái thế nhưng hôm nay đã bị đả thương, chúng ta người đông thế mạnh, ai thắng ai thua hẳn đã rõ.” Người hình dáng tựa anh nông dân rút đao ra khỏi vỏ “Các vị, sao phải sợ hắn! Chúng ta cùng nhau xông lên, chém Yến Doanh Châu rồi trở về thỉnh công với các Quốc chủ!”



“Được! Lời Lâm đại hiệp nói có lý, chém Yến Doanh Châu, Huyền Tôn Lệnh tất thuộc về chúng ta!” Người ăn mặc như thương nhân rút roi trên lưng vung cao, roi dài tung ra mau lẹ như tia chớp, chỉ là roi không đụng tới người mà vòng tới gói đồ sau lưng Yến Doanh Châu.



“Cùng nhau xông lên! Các vị, lúc này không phải là lúc nói về phong độ quân tử!” Tằng tướng quân nơi đó tay vung đại đao thẳng tiến về trước ngực Yến Doanh Châu.



“Được!” Mọi người còn lại đều ra tay, cùng đâm về phía Yến Doanh Châu.



Mặc dù trên người Yến Doanh Châu có nhiều vết thương nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như trước, chẳng những thế chợt thấy y vừa đảo mình, tay trái quơ lấy chiếc roi dài sau lưng, sau đó quay người, tay tóm lấy đai lưng của người mang bộ dáng thương nhân, kéo gã lại để ngăn chặn mũi thương mà Tằng tướng quân vừa đâm tới, tiếp theo tay phải lại vung lên, thanh kiếm thép đã đỡ được mấy thanh đao kiếm đang bổ tới bên người, cánh tay vận lực “Ya!” một tiếng quát lạnh, vài thanh đao kiếm bị chém vào ấy thật sự bị chấn động. Mấy người ấy chỉ cảm thấy bàn tay cầm kiếm đau nhức, không cầm nổi kiếm nữa đành bất đắc dĩ rút về, lùi mình phía sau từng bước mới miễn cho việc xấu mặt vì mất đi binh khí!



Yến Doanh Châu hoàn thành những động tác liên hoàn đó chỉ trong nháy mắt, vô cùng lưu loát, mạch lạc.



“Giết!”



Không đợi Yến Doanh Châu thở dốc, ngay tại lúc này một người tuổi chừng hai mươi ba vẫn đứng ở ngoài vòng vây, vị tiểu tướng áo bào trắng vung tay lên, năm tên thị vệ đứng ở đằng sau y liền đồng loạt nhảy ra tiến về phía Yến Doanh Châu, người chưa tới gần mà đao phong đã mãnh liệt đâm vào da thịt đến đau nhức, thế cũng đủ thấy công phu năm người cao dường nào.



“Chúng ta cũng lên đi!” Công Vô Độ nơi đó vung quạt sắt, đường hoàng tiến vào giữa vòng vây. Còn lại những người vốn đang ở ngoài quan sát cũng vung đao lấy thương, toàn bộ vây giết Yến Doanh Châu, chỉ còn vị tiểu tướng áo bào trắng vẫn như cũ đặt mình ngoài vòng vây nhìn chằm chằm vào trung tâm không hề chớp mắt.



Bị hơn mười người vây giết, Yến Doanh Châu ở trung tâm, bảo kiếm tung bay mang theo ánh bạc hoa mắt đâm về phía địch nhân, kiếm đi đến đâu tất có người kêu rên đến đấy, cùng với một mảng huyết vũ.



Nhìn vào nơi đang đánh nhau hỗn loạn, tiểu tướng áo bào trắng âm thầm gật đầu, chỉ là ánh sáng trong mắt lại càng thêm sắc bén!



“Ôi… Ôi….”



“Con mẹ nó! Yến Doanh Châu! Ngươi không muốn sống nữa rồi!”



Chỉ nghe thấy từng đợt kêu rên thảm thiết hòa với tiếng mắng chửi tức giận trong khu vực ấy, những người võ công hơi thấp đã ngã xuống không ít, trên đất rơi đầy máu thịt. Yến Doanh Châu hôm nay tự biết khó thoát khỏi cái chết, bởi vậy hoàn toàn là đấu pháp liều mạng chỉ tiến công mà không phòng thủ, chỉ là y cũng đã vốn bị thương, kết quả của việc liều mạng dùng lực là miệng những vết thương trên người lại càng bị vỡ ra, máu chảy như nước, y đặt chân tới đâu, mặt cỏ nơi đấy liền biến đỏ, mà người y dần dần lực bất tòng tâm, mệt mỏi ứng phó, chẳng bao lâu trên người lại xuất hiện thêm vài vết thương.



“Yến Doanh Châu! Nộp mạng đi!”



Một tiếng thét chói tai vang lên, Công Vô Độ nhìn đúng cơ hội, quạt sắt như đao đâm thẳng tới ngực Yến Doanh Châu, nhưng thấy Yến Doanh Câu nhẹ nhàng dịch người như muốn tránh, chỉ là vẫn hơi chậm một chút để quạt sắt đâm vào phía dưới xương sườn.



Công Vô Độ thấy mình ra tay thành công thì âm thầm vui mừng, bỗng dưng thấy ngực mình đau nhói, cúi đầu thì thấy thanh kiếm thép của Yến Doanh Châu không biết tự lúc nào đã đâm vào ngực gã.



“Ta đã nói, nhất định sẽ lấy cái mạng chó của nhà ngươi!” Yến Doanh Châu cắn răng nói, y thật liều mạng, dù chịu một quạt của Công Vô Độ cũng muốn giết gã.



“Ngươi…”



Công Vô Độ vừa há mồm nói ra một chữ, Yến Doanh Châu đã nhanh chóng rút kiếm ra, máu như mưa phun trào vẩy đỏ cả người. Nháy mắt, Công Vô Độ lảo đảo ngã xuống.



Yến Doanh Châu rút kiếm lùi về phía sau từng bước, bỗng dưng vai trái cảm thấy đau đớn, bị đại đao của Tằng đại tướng quân đâm thật sâu, máu chảy thành sông, cả người y như một người máu!



“Đánh lén sau lưng! Uổng cho ngươi mang danh đại tướng một quốc gia!” Yến Doanh Châu hít một hơi khí lạnh, trợn mắt nhìn.



“Hừ! Lúc này có ai còn là quân tử?!” Tằng tướng quân hừ lạnh một tiếng không hề xấu hổ, đại đao còn chìm sâu trong cơ thể Yến Doanh Châu, nhìn dưới đao là kẻ địch vốn đã trọng thương gần chết, trong lòng thấy thật vui sướng, tay trái vươn thẳng để tìm tòi gói đồ trên vai Yến Doanh Châu “Ngươi vẫn… A…”



Nói chưa hết câu đã thấy ánh xanh lóe lên, Tằng tướng quân gào thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất hôn mê, hai cổ tay bị chặt đứt.



Tay trái Yến Doanh Châu vòng về sau, rút đại đao đang cắm trên lưng, tùy tiện ném xuống đất, trên đại đao vẫn còn treo bàn tay bị chặt đứt của Tằng tướng quân. Người xung quanh nhìn thấy không rét mà run, binh khí trong tay đều khựng lại, bản thân người cũng lùi sau từng bước.



Yến Doanh Châu cuối cùng kiệt lực, không chịu được nữa, quỳ một gối chống đỡ. Cho dù là thế, nhưng y vẫn lấy kiếm đỡ thân mình, ngẩng đầu nhìn kẻ địch đang vây xung quanh, đôi mắt loé lên ánh sáng khát máu, sắc bén ngoan độc. Người xung quanh đều bị khí thế của y trấn áp, không dám vọng động.




Yến Doanh Châu vừa nghe vậy, máu toàn thân dường như chảy ngược toàn bộ lên mặt, y nhìn vẻ mặt Phong Tịch tươi cười sáng lạn, sau một lúc lâu mới tức giận kêu được một câu: “Cô có phải là nữ nhân không vậy?!”



“Ha ha…” Phong Tịch bỗng cất tiếng cười to không hề có sự ôn nhu tĩnh lặng của một cô gái, còn cười thật tự nhiên mà vừa ý.



“Ta đương nhiên là nữ nhân, nhưng huynh chắc chưa từng gặp nữ nhân nào giống ta đúng không?” Phong Tịch cuối cùng cũng ngừng cười mà nói.



“Nếu nữ nhân toàn thiên hạ mà đều như cô vậy thì…” Yến Doanh Châu mới mở miệng ra lại đột nhiên dừng lại. Lời lẽ của y vốn khó nghe nhưng Phong Tịch có ơn cứu mạng với y, thật khó có thể nói ra những lời lẽ không tốt.



“Nếu toàn như ta thì sao?” Đôi mắt Phong Tịch ánh lên ý cười, mặt cũng xuất hiện chút ý nghiền ngẫm. “Kỳ thật ta cũng ít gặp đàn ông như huynh, bị ta xem ta sờ thì huynh thiệt cái gì? Ta cũng không cố ý muốn xem, phải biết rằng ta làm vì cứu huynh nhé.”



Màu máu trên mặt Yến Doanh Châu vốn mới nhạt đi một chút giờ đây lại đỏ rực lên.



“Kìa kìa, huynh lại đỏ mặt rồi!” Phong Tịch như phát hiện được một điều thật thú vị khác thường, kêu lên, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ huynh chưa từng bị nữ nhân xem và sờ? Kìa, mặt càng đỏ hơn rồi! Thế mà ta nói trúng à! Thật sự không thể tin được, ta nhớ rằng Liệt Phong tướng quân huynh cũng là anh hùng nổi danh lừng lẫy, thành danh lâu đến vậy, với lại nhìn qua thì tuổi huynh cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Mà chưa từng chạm tới nữ nhân? Thật sự vô lý đó!”



“Bạch Phong Tịch là dạng này à?” Mặt Yến Doanh Châu đã hồng đền mức có thể so với những rặng mây nhiễm hồng ánh bình minh trên trời, buồn bực thật lâu mới hung hăng bật ra được một câu như vậy.



“Đúng rồi, ta chính là cái dạng này.” Phong Tịch gật đầu, sau đó tiến sát gần y nói, “Có phải khiến huynh thật thất vọng không?”



Yến Doanh Châu thấy nàng tới gần lập tức ngồi dậy lùi thẳng về phía sau, ai ngờ người vừa động đã gây ảnh hưởng đến thương tích toàn thân.



“Ai da!” Tiếng hô đau bất giác thoát ra khỏi miệng.



Vết thương hé miệng, máu lại chảy.



“Huynh đừng lộn xộn!” Tay Phong Tịch duỗi ra đè y lại, mặc kệ y muốn thối lui về phía sau, “Ta phải đem toàn bộ thuốc trị thương trên người dùng sạch mới làm máu của huynh ngừng được, nhìn xem, hiên tại vết thương lại nứt ra rồi, lãng phí quá!”



Ánh mắt nhìn nhanh toàn thân y, bỗng nhiên dừng lại ở xương sườn chỗ bị quạt sắt của Công Vô Độ để lại một vết thương thật sâu, máu chảy ra lúc này thực sự là màu đen.



“Trên quạt của Công Vô Độ có độc, mặc dù hôm qua ta đã giúp huynh hút ra không ít máu độc nhưng xem ra độc vẫn chưa hết, mà trên người ta cũng không có thuốc giải độc, làm sao bây giờ?”



“Cô giúp ta hút máu độc?” Yến Doanh Châu vừa nghe xong mặt lại choáng váng, ánh mắt nhìn nhanh qua đôi môi nàng, bỗng dưng cảm thấy hình như miệng vết thương trên sườn nóng như lửa.



“Không giúp huynh hút độc thì chỉ sợ tối qua huynh đã chết.” Phong Tịch tựa như không chú ý tới vẻ mặt y, quay người đi tới cửa động. Khi quay lại, nàng cầm trong tay một túi nước cùng vài quả dại, “Huynh cũng đói bụng rồi, ăn trước vài quả này cho đỡ đói đi, ta xuống núi giúp huynh tìm ít thuốc thuận tiện làm một bộ quần áo cho huynh.”



Vừa dứt lời, nàng xoay người rời đi. Nhìn theo bóng dáng của nàng Yến Doanh Châu bỗng thốt lên “Chờ một chút!”



Phong Tịch dừng bước, xoay người nhìn về phía y, “Còn có chuyện gì nữa?”



“Cô… cô… Ta… ừm… Này… “Yến Doanh Châu ừm à một lúc lâu vẫn không nói lên lời, mặt lại đỏ rực.



“Huynh muốn cảm tạ ta? Muốn dặn ta cẩn thận chút?” Phong Tịch đoán rồi nhìn y, chỉ cảm thấy buồn cười, “Yến Doanh Châu, làm thế nào huynh lên được vị trí Liệt Phong tướng quân vậy, tính cách khó khăn thế? Này, ta cứu huynh rồi lại xem hết toàn thân huynh, huynh không phải muốn ta phụ trách sự trong sạch của huynh đấy chứ? Huynh muốn lấy thân báo đáp lại ân cứu mạng của ta phải hay không?”



“Cô!” Yến Doanh Châu trừng mắt nhìn Phong Tịch, lại không biết làm thế nào để phản bác được nàng.



Y thành danh từ tuổi niên thiếu, tính tình trời sinh đã trầm mặc ít lời, nghiêm túc đứng đắn. Ở Hoàng quốc lại là người đứng đầu trong bốn danh tướng, thế tử cực kì tín nhiệm y, đồng nghiệp đối với y thì vô cùng kính trọng, thuộc hạ sẵn sàng vì y dâng tính mạng, đã bao giờ gặp phải thiếu nữ lời lẽ hoàn toàn không kiêng dè như Phong Tịch đâu.



“Ha ha… Đường đường là Liệt Phong tướng quân đấy… Thật sự rất thú vị!” Phong Tịch không khỏi cất tiếng cười to, cười đến gập thắt lưng, “Bốn vị tướng quân Phong Sương Tuyết Vũ các người có phải đều thú vị như huynh không? Lần khác nhất định ta phải đến Hoàng quốc chơi một chuyến!”



Nàng vừa cười to, vừa quay người đi tới cửa động, vừa đặt chân tới cửa động bỗng quay đầu nhìn y, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời mới dâng lên, che lấp cả một mảng ánh sáng mờ ảo phía sau, khiến Yến Doanh Châu hoa mắt trong chốc lát.



“Yến Doanh Châu này, ta nói cho huynh chút chuyện nhé, là… trên người huynh mặc dù có rất nhiều vết sẹo, nhưng dáng người của huynh vẫn thật sự rất đáng xem đấy! Ha ha…”



Nói xong nàng cười to bước đi, để lại trong động một Yến Doanh Châu mặt đỏ tai hồng, hận không thể chui xuống đất.



[1] lập thu: khoảng 7-8/8 dương lịch với ý nghĩa bắt đầu mùa thu



[2] 1 thước = 33,33 cm



[3] tam sinh hữu hạnh: chỉ những duyên phận đặc biệt, như gặp nhau ngẫu nhiên hoặc trong hoàn cảnh bất ngờ mà trở nên tri kỷ. Sau này người ta còn dùng như một cụm từ chỉ sự may mắn. Xem thêm nguồn gốc của thành ngữ tại đây



[4] trích điệp phi hoa: ý chỉ là võ công tới cảnh giới lấyhoa lá làm vũ khí giết người



[5] ngân diệp: bạc lá (không hiểu sao không dùng vàng mà lại dùng bạc, cũng có thể ngân diệp chỉ là tên gọi của tiền có giá trị cao nhất trong truyện này



[6] Ngọc Hồ: tên thường trong truyện xuất hiện là dao trì, nơi ở của tiên nhân



[7] Độc sa: một chất độc có gọi arsenopyrite, công thức hóa học FeAsS. FeAsS là một khoáng vật chứa nhiều asen – hay còn gọi là thạch tín [Oxit của asen hóa trị III]. Oxit này màu trắng, dạng bột, tan được trong nước, rất độc. Khi uống phải một lượng thạch tín (As2O3) bằng nửa hạt ngô, người ta có thể chết ngay tức khắc. Asen là một chất rất độc, độc gấp 4 lần thuỷ ngân. Asen tác động xấu đến hệ tuần hoàn, hệ thần kinh. Nếu bị nhiễm độc từ từ, mỗi ngày một ít, tuỳ theo mức độ bị nhiễm và thể tạng mỗi người, có thể xuất hiện nhiều bệnh như: rụng tóc, buồn nôn, sút cân, ung thư, giảm trí nhớ…



[8] Tên hai anh chị này trong tiếng Trung đọc hoàn toàn giống nhau nhưng từng chữ trong tên lại khác nhau (chỉ là phiên âm Hán Việt nó khác nhau)



Phong Tịch: 风习 – fēng xī (Phong với nghĩa là gió, Tịch có nghĩa là đêm)



Phong Tức: 丰息 – fēng xī (Phong trong phong thịnh, phong phú; Tức trong nghỉ ngơi, an tức)



[9] 1 dặm = 500m -> 10 dặm = 5km