Tranh Thiên Hạ

Chương 37 : Lang Khuynh

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


“Lộc cộc, lộc cộc......” tiếng động của thiết kỵ bỗng nhiên truyền đến, bên trong ánh lựa hiện lên vô số bóng dáng chạy đi của kỵ binh giáp đỏ, trong nháy mắt đã đến, trên mặt đất rất nhiều binh sĩ giáp trắng, giáp đen ngã xuống.



“Công chúa, thuộc hạ đến chậm, làm cho công chúa bị sợ hãi!” Một viên hổ tướng xuống ngựa quỳ xuống.



“Công...... Công Tôn tướng quân!” Lang Hoa nhìn rõ vị tướng quân một thân toàn máu trước mặt, “Mau...... Mau đứng lên!”



“Công chúa, xin hãy nhanh chóng rời khỏi thành đi.” Công Tôn Tỉ Trọng nhanh chóng đứng dậy, ngay sau đó quay đầu phân phó Tống Sâm phía sau, “Ngươi lĩnh hai trăm tinh binh hộ tống công chúa rời đi!”



“Dạ!” Tống Sâm lĩnh mệnh.



“Không! Ta...... Ta còn chưa đánh đuổi được quân Phong, ta...... Ta phải trợ giúp các ngươi đánh lui quân Phong, phòng thủ Đỉnh thành của ta!” Nhìn thấy nhiều tướng sĩ Bạch quốc như vậy, Lang Hoa an tâm một chút, lớn tiếng kiên trì.



“Công chúa, Đỉnh thành đã bị công phá.” Công Tôn Tỉ Trọng lộ vẻ sầu thảm cười, nhìn vị tiểu công chúa trước mắt chưa trải qua khói lửa nhân gian này, “Đỉnh thành đã không thủ được nữa!”.



“Sao có thể...... Sao có thể như vậy?” Lang Hoa không dám tin trừng lớn mắt, tại sao nàng vừa tỉnh giấc mà Đỉnh thành đã biến thành cái dạng này, “Các ngươi......” Ánh mắt dời về phía này binh lính, “Không phải các ngươi đều còn ở đây sao? Vì cái gì nói không thủ được thành? Chẳng lẽ...... Công Tôn Tỉ Trọng! Chẳng lẽ ngươi muốn muốn hiến thành đầu hàng?!” Một tia sáng nhảy lên trong đầu, Lang Hoa lớn tiếng quát..



“Công chúa yên tâm, Tỉ Trọng quyết không làm như vậy!” Công Tôn Tỉ Trọng cười chua xót, ngước mắt nhìn qua những người trong ánh lửa, đây đều là những thân tín đã theo hắn chém giết hơn mười năm, hôm nay đã hầu như không còn, “những người này...... đã là những binh lính cuối cùng của chúng ta! Công chúa đi nhanh đi, chúng ta...... chúng sẽ cùng tồn vong với Đỉnh thành!”.



” Công Tôn tướng quân......” Lang Hoa nhìn thấy vẻ mặt bi thương, đau đớn của vị đại tướng quân trước mặt, không khỏi vì sự hoài nghi vừa rồi của chính mình mà xấu hổ.



Công Tôn Tỉ Trọng lắc đầu, nhìn Lang Hoa rồi cúi người thật sâu, “Công chúa, xin người chuyển lời cho Đại vương, Công Tôn Tỉ Trọng phụ sự kì vọng của người, xin lấy mệnh báo đáp!”.



“Công Tôn Tỉ Trọng! Tên rùa rụt đầu ngươi lại trốn thoát! Còn không mau mau lăn ra đây, cùng bản tướng quân đánh ba trăm hiệp!” Từ rất xa truyền đến tiếng hét lớn hào sảng, trong âm thanh chém giết hỗn loạn nơi đây như tiếng sấm đâm vào lỗ tai, khiến tất cả tướng sĩ ở đây đều bị chấn động.



Công Tôn Tỉ Trọng biến sắc, quay đầu quát: “Tống Sâm, còn đứng làm gì, mau hộ tống công chúa đi!”



“Dạ! Công chúa, mời đi theo thuộc hạ!” Tống Sâm kéo Lang Hoa đi, bất chấp tôn ti thân phận.



“Không!” Lang Hoa lại vung tay lên hất Tống Sâm ra, nhìn thấy về phía Công Tôn Tỉ Trọng nói, “Công Tôn tướng quân vẫn còn ở đây, Bạch Lang Hoa ta thân là vương tộc, há có thể vứt bỏ các ngươi mà chạy?” Rút đao câm trên tay, cao giọng nói, “Bản cung cùng các ngươi chung tiến lùi!”.



“Ha ha ha ha...... Công Tôn Tỉ Trọng, bắt được ngươi!” Tiếng cười hào sảng truyền đến, trong nháy mắt, đại quân màu trắng đã đến trước mắt, đến nhanh như vậy, sự nhanh nhẹn này giống như vừa mới biến ra từ trong biển lửa, mang theo sát khí như hỏa diễm cháy rừng rực, lại giống như mang theo cả hỏa diễm cuốn vào trong sát khí lãnh liệt!



“Trình Tri!” Công Tôn Tỉ Trọng nhìn thấy người kia dẫn theo một đội kỵ binh, trong nháy mắt đồng tử co rút lại, tay không tự chủ được cầm lấy chuôi đao, ngón tay trắng bệch nắm chặt lại.



“Là bản tướng quân.” Một đại tướng quân khôi ngôi ngồi trên con ngựa màu nâu vung trường đao lên, “Thế nào, ngươi lại muốn trốn sao?”



“Sao có thể!” Công Tôn Tỉ Trọng rút chiến đao ra, vung lên, “Hôm nay bản tướng quân sẽ cùng ngươi tử chiến một trận!”



“Tốt! Vậy mới có thể xem như danh tướng một quốc gia!” Trình Tri hét lớn một tiếng, hai chân kẹp vào bụng ngựa, thúc ngựa tiến tới, “chúng ta dùng bao đao định sinh tử!” (Vũ: ba đao ở đây là chiêu thức chứ không phải ba cây đao nhé!)



“Được! Bất luận thắng bại, Tỉ Trọng có thể cùng Trình Tri ngươi đánh một trận, chết cũng nhắm mắt!” Công Tôn Tỉ Trọng vung đao lên, thúc ngựa chạy đến.



Ánh đao sáng như tuyết, mang theo gió lạnh thấu xương, như vạch ngang những đám mây lửa giữa không trung!.



“Công chúa, đi mau!” Tống Sâm nhân cơ hội kéo theo Lang Hoa chạy tới hướng Bắc Môn.



“Không......” Lang Hoa giãy dụa, nhưng khí lực lại không thể mạnh bằng, bị Tống Sâm kéo đến phía trước.



Nhưng bọn đi chưa đến mười trượng, một đợt sát khí tiến lại, phía trước vô số quân phong xuất hiện!



“Tống tướng quân, nghênh địch đi! Không cần lo cho ta!” Lang Hoa nắm chặt đoản đao trong tay, ánh mắt kiên định mà sáng tỏ nhìn Tống Sâm.



Tống Sâm bị một ánh mắt như vậy nhìn đến, chậm rãi buông tay ra, sau đó cung kính hành lễ: “Công chúa, xin bảo trọng!” Vung tay lên, dẫn theo số binh sĩ còn lại mà nghênh hướng quân địch.



Quân giáp đỏ dũng mãnh tràn vào giáp trắng, nháy mắt đã bị bao phủ, dường như có từng đợt, từng đợt màu đỏ tươi đẹp tràn ra từ nơi màu trắng kia, bay vào trong không trung, ngay khi rơi xuống đất thì hóa thành môt vũng máu đào, rồi thành một anh linh, chìm vào dòng cửu tuyền không đáy.



Không! Không thể run rấy! Tay không thể run rẩy! Chân cũng không thể mềm ra như vậy! Trái tim không thể đập nhanh thế! Lang Hoa nắm chặt đao, cầm chắc cung tiễn. Không thể sợ hãi! Càng không thể chạy trốn! Ta...... Bạch Lang Hoa muốn vượt qua Phong Tích Vân – cái người có danh hiệu Phượng vương kia, sao có thể chưa chiến mà đã chạy!




Một lát sau, tâm thần của mọi người chậm rãi hồi phục, chỉ thấy bụi đất trước mắt bay lên, tất cả lửa đỏ, tất cả kiếm quang đều bị thu đi. Đến khi nhìn rõ, mọi người đều chấn động, chỉ thấy giữa sân có một khối đá lớn đập nát nơi tỉ thí, mà đá vụn dưới mặt đất, giống như bị sét đánh, lộ ra một cái hố sâu.



Mọi người còn chưa rõ tình huống lúc này, hai tiếng nhỏ giống như lá rơi vang lên, hai người Kiều Cẩn, Từ Uyên sóng vai bình yên rơi xuống đất, tay vẫn duỗi thẳng, trường kiếm vẫn nắm chặt như cũ, nhưng mũi kiếm đều bị bạch lăng quấn lại, làm hai thanh kiếm hợp lại một chỗ. Sau đó, một bóng dáng màu trắng giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng không tiếng động hạ xuống mặt đất, bạch lăng thật dài lặng lẽ tung bay.



Giữa sân thật im ắng, tuy có nghìn vạn người mà không có một tiếng động.



“Nếu là hai kiếm kết hợp, tất nhiên không gì địch nổi! Mà nếu hai kiếm cùng đâm vào nhau, chỉ có rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương!” Trên giáo trường yên tĩnh, thanh âm như gió mát êm dịu phất qua.



Nếu hai quân đồng tâm hiệp lực, tự nhiên sẽ thiên vô địch! Nếu hai quân đều có dị tâm, tất ngọc đá cùng vỡ!



Giữa sân vẫn yên tĩnh như vậy, tất cả binh sĩ đều tinh tế suy ngẫm một câu kia của Phong vương, chỉ có tiếng lá cờ bay phần phật trong gió.



Sau đó, vang lên tiếng va chạm của áo giáp, tất cả binh sĩ, bất luận là Phong Vân kỵ hay là Mặc Vũ kỵ, đều nhất trí cúi đầu quỳ xuống. Ngay sau đó, “Phong vương vạn tuế!” tiếng hô kia rung động cả giáo trường, giống như ngay cả núi cũng bị lay động, phát ra từng đợt tiếng vọng!



“Đó là Phượng vương Phong Tích Vân sao?” Ở ngoài giáo trường, Lang Hoa si ngốc nhìn bóng dáng màu trắng giữa sân kia. Trên mặt đất có nghìn vạn người đang quỳ xuống, mà nàng lẳng lặng khoanh tay đứng, giống như tất cả dương quang đều chiếu lên người nàng, quanh thân tràn đầy ánh sáng, như Cửu Thiên Phượng Hoàng hạ phàm, ngạo nghễ tuyệt thế!.



“Thiên tư phượng nghi...... Thiên tư phượng nghi...... Hóa ra chính là như vậy!” Lang Hoa thì thào nói nhỏ.



“Hóa ra trên đời này còn có nữ tử như vậy!” Phẩm Lâm đứng phía sau Lang Hoa thì thào tự nói. Hoa ra trừ bỏ công chúa đáng yêu cùng bản thân đáng thương, lại còn có nữ tử có thể đứng ở nơi cao nhất thế gian, khiến thiên hạ cúi đầu!



“Thật là một nữ nhân lợi hại!” Trên khán đài bên ngoài giáo trường, Nhâm Xuyên Vũ thở dài, “Một trận tỷ thí này, nếu Phong Vân kỵ thắng, sẽ khiến Mặc Vũ kỵ không phục, nếu Mặc Vũ kỵ thắng, Phong Vân kỵ tất không phục, nếu là bất phân thắng bại, chỉ sợ trong lòng hai bên đều sóng ngầm, nhưng một hành động nhẹ nhàng này của nàng, tùy tiện nói một câu, lại khiến cho Phong Vân kỵ lẫn Mặc Vũ kỵ đều thán phục!”.



“Nếu không sao nàng có thể được gọi là Phượng vương!” Hạ Khí Thù đứng một bên tán thưởng từ đáy lòng.



“Những mưu kế ngươi tính toán, tựa hồ ở trước mặt nàng đều không có hiệu quả!” Ánh mắt của Đoan Mộc Văn Thanh cũng nhìn đến bóng dáng ở giửa kia, không quên châm chọc người luôn tự phụ trí tuệ cao siêu bên cạnh.



“Chỉ là ta không nghĩ tới các ngươi không thể toàn thắng Phong Vân tứ tướng.” Nhâm Xuyên Vũ nhún nhún vai, ánh mắt đảo qua ba người bên cạnh, giống như có chút thất vọng, “Xuyên Vân cùng Lâm Cơ, một người giỏi trường thương, một người giỏi bắn tên, ai cũng có sở trường riêng, bất phân thắng bại, Đoan Mộc thắng Trình Tri, nhưng Hạ Khí Thù lại thua bởi Tu Cửu Dung, mà trận cuối cùng này, Kiều lão đại cùng Từ Uyên chỉ có thể xem như nang tay, cho nên Phong Vân kỵ, Mặc Vũ kỵ đâu là đệ nhất kỵ, ừm...... Vẫn là chưa biết được!”.



“Một kiếm vừa rồi...... Nếu mà cùng bại......” Hạ Khí Thù nhìn về Nhâm Xuyên Vũ, hơi trào phúng, “Thì ngươi làm gì?”



“Cùng bại......” Nhâm Xuyên Vũ nâng tay sờ cằm, “Thì chính là hai người đều mất mạng...... aiz...... Thất sách...... Thất sách...... đều do đánh giá năng lực của các ngươi quá cao.” Vừa nói vừa lắc đầu, nửa phần nghĩ lại đều không có.



Hạ Khí Thù nghe vậy lườm hắn một cái, sau đó quay đầu đi không hề để ý tới hắn.



Đoan Mộc Văn Thanh nhíu mày, nâng ngón tay chỉ về hướng giáo trường, “Hai quân đồng tâm cộng chí chẳng lẽ không tốt? Thật không hiểu được trong đầu ngươi có ý tưởng quỷ gì.”



“Đương nhiên ta cũng hi vọng hai quân đồng tâm cộng chú, chẳng qua......” Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ quét về phía bóng dáng màu trắng ở giáo trường kia, “Chẳng qua Phượng Hoàng kia......” lời sau thanh âm cực nhỏ, dù ba người đứng ở bên cạnh hắn cũng không nghe được rõ ràng.



“Ca ca, Phong vương này hoàn toàn khác với bất cứ kẻ nào mà trước đây huynh từng gặp!” Nhâm Xuyên Vân nhắc nhở huynh trưởng, “Nàng cũng giống với bất luận người nào từng ở bên cạnh vương!”



“Ta biết.” Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt mang theo vẻ suy nghĩ sâu xa nhìn về phía Lan Tức ngồi trên vương tọa phía đài cao, y tuấn nhã bình tĩnh, y ung dung khó dò. Chẳng qua...... Vừa rồi tiếng hô kia có làm cho hắn có một tia cảnh giác hay không? Hừ, khả năng khiến nghìn vạn người cúi đầu, sẽ đứng sau người sao? Hơi gợi lên một tia cười yếu ớt, cười đến giảo hoạt mà đắc ý, ai nói hắn không được gì, đây không phải là điểu hắn đạt được sao?



Đội ngũ đen cùng trắng chỉnh tề rõ ràng, từng hàng một đi qua, ai cũng không chớp mắt, không hề có một người liếc nhìn hai vị cô nương bên ngoài giáo trường. Thái độ nghiêm cẩn kìm chế bản thân kia, bộ pháp chỉnh tề đồng nhất, khí thế dâng trào như hồng thủy, ánh mắt sắc như đao...... Những điều này chưa hề gặp qua ở những binh lính Bạch quốc, cho nên những người kia mới có tư cách xưng thiên hạ danh kỵ sao?!



Khi tất cả binh sĩ đều đi qua, hai đạo bóng dáng một trắng một đen sóng vai nhau mà đến, bên cạnh là đám thuộc cấp, nhưng thứ chói mắt không phải là các tướng quân áo giáp lấp lóa kia, mà là hai người mặc trường bào kia. Bước chân nhẹ nhàng tao nhã, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, phía sau tinh kỳ tung bay, thuộc chăm chú đi theo, kia hai người...... Giống như là vương giả trong thần thoại viễn cổ đi ra, ung dung mà xa vời. Trên trán là miếng ngọc trăng khuyết lấp lánh rực rỡ, dưới ánh mặt trời chói chang, hợp thành một vòng sáng, như ánh tuyết thanh nhã chiếu vào bích nguyệt, nhẹ nhàng dừng lại ở hai người...... Hai người đen trắng rõ ràng rồi giống như hài hòa trong bức tranh hắc sơn bạch thủy.



“Đây là Lang Hoa công chúa của Bạch Quốc, ngươi còn chưa gặp qua đi?” Nàng nghe được nam tử hắc bào tuấn nhã — Tức vương mỉm cười nói với nữ tử bạch y tuyệt thế — giới thiệu với Phong vương.



“Lang Hoa?” Phong vương nhẹ nhàng lặp lại tên này, sau đó nhợt nhạt nở nụ cười, nụ cười kia giống như trời đất mở ra, vạn vật sống lại, ánh mắt trong suốt như thiên hồ tuyết thủy nhẹ nhàng đảo qua, mang một tia ý vị thâm trường cùng thú ý, “Lang Hoa, quả nhiên là một mỹ nhân!” Một khắc nói ra lời kia, ánh mắt hai người chạm nhau, giống như trao đổi một loại ngôn ngữ mà chỉ có bọn họ mới biết.



Nghe được ca ngợi như vậy, Lang Hoa chợt thấy mặt hơi nóng lên, sau đó thốt ra một câu: “Ta là Bạch Lang Hoa, ta...... Ta...... Ta muốn đánh bại ngươi!”.



Sau khi nói ra đột nhiên che miệng mình lại, bản thân đang nói cái gì đây? Vốn hẳn là...... Hẳn là phải tao nhã thong dong, hướng hai người hành lễ, sau đó nhỏ nhẹ, cao quý đoan trang trả lời “Bản cung là công chúa Bạch quốc Bạch Lang Hoa”! Một khắc kia, Lang Hoa không cần cầm gương để soi cũng biết mặt mình đỏ như bị lửa thiêu, cúi đầu xuống, không dám nhìn hai người trước mặt, nhưng rồi bỗng nghĩ ra, nàng cũng không làm gì sai, sao phải cúi đầu giống mắc lỗi vậy? Ý nghĩ vừa chuyển, lập tức ngẩng đầu, vừa nhấc tay, thì rơi vào một ánh mắt có chút kinh ngạc lại có tươi cười thỏa mãn trong veo như hồ nước, hóa ra trên đời còn có ánh mắt đẹp như vậy!



_________________