Tranh Thiên Hạ

Chương 42 : Tinh Hỏa chi lệnh

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


“Dùng tinh hỏa đem bức thư này truyền lại cho Tề Thư tướng quân ở thủ đô!”



“Vâng!”



Một bóng dáng chợt lóe trong bóng đêm rồi lập tức biến mất.



“Dùng tinh hỏa truyền lệnh? Tịch nhi, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Cửu Vi đưa chén trà nóng cho Tích Vân.



“Không có gì.” Tích Vân nhấp một ngụm trà, dòng cam tuyền vừa qua khỏi cổ, hương vị thơm ngát lập tức lan tỏa trong khoang miệng, khiến nàng không khỏi thở dài một hơi: “Cửu Vi, trà do huynh pha còn thơm hơn cả trà do Lục Vận pha!”



“Nếu như không có chuyện gì, vậy tại sao muội lại sử dụng tinh hỏa để truyền lệnh?” Cửu Vi vẫn một mực để ý đến vấn đề kia.



“Ài…” Tích Vân nhẹ nhàng vân vê chén trà, ánh mắt đuổi theo lá trà xanh biếc đang lay động trong chén: “Hôm nay Cửu Dung nói, người có thể tham gia chiến đấu trong thành lúc này không đủ ba vạn, ta nghĩ…có lẽ ta phải chuẩn bị trước một chút.”



“Ừm.” Cửu Vi không hề hỏi tiếp.



“Cửu Vi…” Tích Vân buông chén trà nhìn hắn, ra vẻ muốn nói lại thôi.



“Chuyện gì?” Cửu Vi nhìn nàng, dường như cảm thấy kỳ quái vì sự do dự của nàng.



Tích Vân nâng tay chống má, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào chén trà, trầm tư hồi lâu mới nói: “Ta nghĩ, trên đời này…” Nói đến đây, nàng bỗng dưng ngừng lại, phải một lát sau mới tiếp tục nói, chỉ là giọng nói của nàng lúc này đã nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Nên tin… Hay là không nên tin đây…”



Câu có câu không như vậy, người ngoài hẳn sẽ không hiểu được rốt cuộc nàng đang nói cái gì, nhưng Cửu Vi lại hiểu, chẳng qua… Hắn không thể trả lời nàng, cho dù có trả lời cũng không biết phải trả lời làm sao cho tốt.



“Bữa khuya hôm nay muội muốn ăn gì? Ta sẽ đi làm cho muội.” Hắn chỉ có thể nói như vậy.



Ngày 18 tháng 10 đối với dân chúng Quyên thành mà nói cũng không khác gì những ngày bình thường: mặt trời trên cao tản ra ánh nắng chan hòa, gió thu mang chút cảm giác mát lạnh thổi bay đám lá vàng trên mặt đất, từng đóa cúc dại nở rộ phủ kín cả sườn núi phía xa, người lớn bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ, bọn trẻ nhỏ thì tụ tập quanh đồi chơi trò chơi… Ngoại trừ việc chủ nhân đã đổi thành vị nữ vương xinh đẹp của Phong Quốc ra, những thứ khác của Quyên thành dường như chưa từng thay đổi.



Sáng sớm, vị nữ vương vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện trong mắt dân chúng Quyên thành đang ở trong biệt cung nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng ngon lành bổ mắt do Cửu Vi làm, nghe thuộc hạ bẩm báo xong, nàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cất cao thanh âm nói: “Đông Đại tướng quân suất lĩnh tám vạn Cấm Vệ quân, đang trên đường tới Quyên thành thảo phạt ta?”



“Đúng vậy, theo thông tin mà sở thám báo cung cấp, đại quân tiên phong của Đông tướng quân đã cách Quyên thành không đến năm ngày đi đường.” Lâm Cơ đáp, còn Tu Cửu Dung đứng bên cạnh hắn lại không nói gì. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn vương của mình, không sợ hãi cũng không hồi hộp, bởi vì hắn tin rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần đến tay của vương thì sẽ có thể giải quyết dễ dàng.



“Ừ.” Tích Vân thản nhiên ậm ừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại, sau đó chuyên tâm giải quyết nốt bữa sáng còn chưa ăn xong. Một chén cháo trắng có điểm thêm vài bông hoa cúc màu vàng nhạt, một chiếc đĩa nhỏ hình hoa sen đựng vài cái bánh bao, đương nhiên, tướng ăn của nàng lúc này vô cùng thanh tao nhã nhặn, duy trì dung nhan đoan trang trầm tĩnh mà một bậc nữ vương nên có.



Nữ vương vẫn tiếp tục ăn, tuy nhiên hai người cấp dưới lại không hề cảm thấy mất tự nhiên hay nhàm chán gì cả.



Lâm Cơ lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Cửu Vi, bắt đầu dùng thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được để thì thầm thương lượng. Hắn đang cố gắng thuyết phục Cửu Vi, xem xem liệu tên này có thể bỏ qua cái nguyên tắc “chỉ nấu cơm cho vương”, bộc phát chút thiện tâm ít ỏi làm cho bọn họ một bàn thức ăn vừa ngon miệng lại đẹp mắt hay không. Nhưng hắn nào lấy được câu trả lời, bởi vì tên Cửu Vi này chỉ một mực mỉm cười quan sát bộ dáng ăn uống vui vẻ của Tích Vân. Tu Cửu Dung thì khác, hắn lựa chọn khoanh chân ngồi bên cạnh Lâm Cơ, ánh mắt có chút mờ mịt thất thần chăm chú nhìn vào bức tranh sơn thủy trên vách tường, những người hiểu hắn đều biết lúc này hắn đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.



“Vị Đông đại tướng quân này cũng không giống các vị võ tướng bình thường.”



Trong thư phòng tĩnh lặng, Tích Vân đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên đã lên tiếng khẳng định thực lực của đối thủ.



“Nếu như người đến là Hoa vương, vậy cho dù hắn có suất lĩnh mười vạn Tranh Thiên Kỵ đến thì ta cũng không sợ, nhưng vị Đông tướng quân này lại khác, dù chỉ suất lĩnh có năm vạn Kim Y Kỵ thì hắn tuyệt đối vẫn là một địch thủ đáng gờm!”



“Vương, có cần gọi Từ Uyên và Trình Tri trở về hay không?” Lâm Cơ hỏi.



Số lượng Phong Vân Kỵ có thể ra trận giết địch còn lại trong thành lúc này chỉ có khoảng ba vạn, hai vị đại tướng lại không có ở đây, mà kẻ địch còn có hơn tám vạn quân, nếu muốn bảo vệ tòa thành này, e là có chút gian nan.



“Thời gian không đủ.” Tu Cửu Dung lại nói: “Trước khi bọn họ trở về, Đông tướng quân đã sớm đến Quyên thành rồi.”



“Ừm.” Tích Vân gật gật đầu: “Bọn họ tuyệt đối không thiếu mấy thứ như lương thảo, quần áo, thuốc men và các vật dụng trong quân đội, huống hồ bọn họ cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên việc bỏ dở nửa chừng là không có khả năng.”



“Nếu là như vậy… Vương, tường thành của Quyên thành vừa mỏng lại vừa thấp, đây là một tòa thành rất khó phòng thủ.” Lâm Cơ nói: “Hơn nữa lương thảo trong thành chỉ còn lại một nửa so với ban đầu, tính ra thì chúng ta chỉ có thể chống đỡ vừa đủ hai mươi ngày mà thôi.”



“Ừm…chúng ta nhất định phải tử thủ Quyên thành.” Tích Vân phất tay áo, tiêu sái đứng dậy, bâng quơ nói: “Đông tướng quân tuy là danh tướng, nhưng mười năm gần đây hắn rất ít bước chân ra khỏi đế đô… cho nên…” Ánh mắt Tích Vân quét về phía thuộc cấp, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt: “Đối với tiền bối, vãn bối như chúng ta hẳn phải nên lấy lễ đối đãi, tiếp đón từ xa mới đúng!”



“Vương…” Đôi mắt của hai người Lâm Cơ và Tu Cửu Dung đồng thời lóe sáng.



Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nhẹ nhàng di chuyển trên tấm bản đồ, môi son hé mở, một đạo sách lược cùng mệnh lệnh lập tức được xuất ra…
Cấm Vệ quân đều mặc trọng giáp dày nặng, ngay cả chiến mã cũng được đeo hộ giáp, với sự bảo hộ kỹ lưỡng như vậy, nếu chiến đấu trên đất bằng thì bọn họ sẽ có ưu thế rất lớn, nhưng hiện tại lại khác. Trong vùng đầm lầy đất mềm ẩm ướt thế này, những loại áo giáp đó lại biến thành gánh nặng trói buộc, khiến cho bốn vó của chiến mã càng bị lún sâu. Có vài kỵ binh bắt đầu nhảy xuống ngựa tác chiến, chỉ là áo giáp cồng kềnh lại khiến cho động tác của họ trở nên chậm chạp, khi bọn họ vừa mới giơ đại đao lên thì trường thương của địch đã đâm thủng ngực họ rồi.



Phong Vân Kỵ một thân khinh giáp, tay cầm đại đao linh hoạt bổ về bốn vó của chiến mã, đám kỵ binh bên trên nhất thời bị ngựa hất văng, không phải bị ngã gãy cổ thì cũng là bị Phong quân chặt đầu. Từng cây trường thương cán dài hung hăng đâm lên mặt kỵ binh, từng lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình chém vào gáy kẻ địch… Binh lính kêu la thảm thiết, chiến mã thê lương hí vang, từng mẩu chân cụt tay cụt văng tứ tung, từng cái đầu người không ngừng bay lên, nước bùn trong đầm lầy cũng dần chuyển thành màu đỏ sậm, lại thêm mặt trời phía tây tô điểm, khiến cho mặt nước trở nên sáng bóng, thoạt nhìn giống như một viên hồng ngọc đang tỏa ra quang mang đỏ rực bao trùm lên khắp thiên địa…



Đám kỵ binh phía sau may mắn chưa rơi vào đầm lầy thì lại phải chịu sự tấn công của cung tiễn. Tiễn Vũ đội của Phong Vân Kỵ đã luồn ra sau lưng họ từ lúc nào, bắt đầu kéo cung, mỗi mũi tên đều nhắm tới con mắt và cổ họng của địch nhân… Mỗi khi một cơn mưa tên được bắn ra, kỵ binh trước mặt liền ngã rạp một mảng lớn… Trước có đầm lầy không thể tiến, sau có mưa tên không thể lùi, vì thế bắt đầu có kỵ binh không ngừng bỏ chạy về hai phía, nhưng là… Phong Vân thiết giáp kỵ binh đã sớm ở nơi đó chờ đợi bọn họ!



Cấm Vệ quân đi vội cả một ngày, hơn nữa lúc nãy còn phải truy đuổi thổ phỉ, khí lực của bọn họ đã tiêu hao bảy tám phần, lúc này làm sao có thể là đối thủ của Phong Vân Kỵ chiến lực mạnh mẽ lại còn được nghỉ ngơi đầy đủ. Thêm nữa, hiện nay bọn họ đã sợ đến hồn xiêu phách lạc, quân tâm tiêu tán, không còn chút ý chí chiến đấu nào… Thắng bại của một trận chiến này đã được phân định ngay từ khi Cấm Vệ quân lựa chọn đuổi theo thổ phỉ! Tràng cảnh lúc này quả thật là một cuộc đồ sát nghiêng về một phía!



Khác với sự chật vật của bộ hạ, Lạc Luân bên này vẫn mang theo khí thế vô cùng dũng mãnh, mỗi kiếm chém ra đều sẽ có một gã binh lính Phong Quốc ngã xuống. Hắn từ trong đầm lầy mở ra một con đường máu, một đường xông lên, cuối cùng cũng có thể đạp lên đất bằng ngay khi hoàng hôn buông xuống. Hắn cứ nhắm thẳng về đồi núi cao phía trước, hắn biết mục tiêu của hắn đang ở đó!



Trên đỉnh núi cao, lá cờ Bạch Phượng đang nhẹ nhàng bay múa trong gió, dưới lá cờ là một con ngựa trắng đang nhàn nhã đứng, trên lưng nó có một người kỵ sĩ mặc ngân giáp đang ngồi ngay ngắn. Người này khiến người ta liên tưởng đến con phượng hoàng được thêu trên lá cờ kia, cho dù là bóng đêm u ám của buổi hoàng hôn cũng không có cách nào che dấu được hào quang chói mắt và ngạo khí nghiêm nghị của nàng!



Nữ vương Phong Quốc – Phong Tích Vân ư? Nhưng vì sao…vì sao nàng ta phải giả dạng làm cường đạo? Không thể tha thứ! Lạc Luân nắm chặt trường kiếm trong tay, dùng sức nâng đôi chân đã dính đầy bùn đất lên, từng bước từng bước đi về phía trước.



“Cửu Dung.”



Tu Cửu Dung vừa định rút kiếm, Tích Vân liền giơ tay ngăn lại. Nhìn Lạc Luân toàn thân dính đầy bùn đen và máu tươi đang chạy nhanh về phía này, khóe miệng nàng cong lên, lộ ra nụ cười trào phúng: “Hắn muốn tới thì cứ để cho hắn tới đi!”



Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng ba trượng, Lạc Luân lập tức dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về vị nữ vương một thân giáp bạc đang ngồi trên lưng ngựa, hoàn toàn không đem Tu Cửu Dung và đám thị vệ chung quanh để vào mắt.



Tích Vân tao nhã nhảy xuống lưng ngựa, không có chút động tác dư thừa nào, thoạt nhìn giống như một con phượng hoàng đang ung dung từ trên cây ngô đồng đáp xuống mặt đất vậy.



Lạc Luân quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy bất luận là trong đầm lầy hay là trên mặt đất đều bị thi thể mặc giáp nâu của Cấm Vệ quân phủ đầy, chiến đấu đã gần đến điểm kết thúc, một vạn bộ hạ của hắn lúc này chỉ còn sót lại một nhóm người ít ỏi!



Hắn xoay người lại, ánh mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm vào đối thủ trước mặt, trường kiếm nhiễm máu trong tay lập tức giơ lên trời.



“Grào!” Lạc Luân gầm nhẹ một tiếng, thân hình giống như mãnh hổ đánh về phía Tích Vân. Hắn dồn hết sức lực vào trường kiếm trong tay, dùng khí thế “dù chết cũng không quay đầu” lao thẳng vào đối thủ!



“Khí thế rất mạnh.” Tích Vân nhẹ nhàng nói.



Một thanh cương kiếm bình thường lúc này lại giống như một thanh thần binh thượng cổ có khả năng phá núi lấp sông. Nó mang theo khí thế dũng mãnh quét về phía Tích Vân, khiến cho mấy sợi tóc trên trán nàng bị kiếm phong thổi bay. Không gian quanh người nàng đều bị từng đạo kiếm khí tựa như cuồng phong hãi lãng bao vây, thị vệ phía sau thấy vậy không khỏi kinh hô một tiếng, ai nấy đều rút đao phòng thủ, khẩn trương nhìn chằm chằm về phía trước, trong đám người cũng chỉ có một mình Tu Cửu Dung là không thèm nhúc nhích.



Đột nhiên, một đạo ngân quang bất thình lình xuất hiện, ngang nhiên chém vỡ hoàng hôn mênh mông, trong ngân quang còn mơ hồ mang theo một chút đỏ sẫm, tạo thành một chùm sáng vô cùng huyễn lệ trước mắt mọi người. Đôi mắt của đám người ở đây dường như không thể thừa nhận được ánh sáng này nên hơi nheo lại, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng kiếm minh trong trẻo, thanh cương kiếm vốn đang oai phong lẫm liệt lao tới liền bị đánh bay ra xa tận mười trượng, mà Lạc Luân lúc này lại chậm rãi té xuống mặt đất, lực lượng cuồn cuộn trên người cũng dần tan biến…



“Đây là lần đầu tiên trong kiếp này ta dùng Phượng Ngân Kiếm, mà ngươi cũng là người đầu tiên chết dưới kiếm của ta!”



Tích Vân rũ mũi kiếm xuống, đôi mắt thản nhiên không chút ba động nhìn Lạc Luân ngã dưới chân, lạnh nhạt nói.



Lạc Luân há miệng, giống như muốn nói cái gì nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Máu giữa mi tâm hắn không ngừng trào ra nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ dùng ánh mắt tan rã nhìn về phía trời cao, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt đến mức không thể nhận thấy:



“Nhị nhi…”



Hắn vươn tay, trong hư không dường như xuất hiện một bóng người gầy yếu. Khác với vẻ dơ bẩn và thấm đẫm máu tươi của ngày xưa, giờ phút này nàng đang mặc một bộ y phục làm từ vải dệt mà nàng yêu thích nhất, một tay ôm bó hoa thủy tiên trắng nõn, một tay chìa ra về phía hắn, ôn nhu mỉm cười…



“Tướng quân, ngoại trừ một ngàn người kịp chạy trốn ra, tất cả Cấm Vệ quân tiên phong đều đã bị tiêu diệt!” Một gã đô úy báo cáo với Lâm Cơ: “Diệc tham quân hỏi tướng quân có cần truy kích hay không?”



“Không cần, trận chiến này quân ta đã giành được toàn thắng, người thoát được cứ để bọn họ thoát đi.” Lâm Cơ thản nhiên đáp.



Ánh mắt hắn quét về phía chiến trường, nhìn vô số thi thể nằm trên mặt đất, trong lòng hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng càng nhiều là sự kính phục đối với vương!



“Đông đại tướng quân và Cấm Vệ quân của hắn đã gần mười năm chưa từng ra khỏi đế đô, đương nhiên không mấy hiểu biết đối với địa hình xung quanh đế đô, trừ phần kiến thức lấy được trên bản đồ ra, bọn họ chưa từng đi thực tế để tham khảo, cho nên đây cũng là điểm mạnh của chúng ta.”



Địa hình sông núi của toàn bộ Đông triều đế quốc ắt hẳn đều được khắc sâu trong đầu của vương! Ánh mắt Lâm Cơ dời về đạo bóng trắng thon dài phía trên đỉnh núi.



“Lạc Luân này có thể nói là một dũng tướng, nếu lấy công trạng và thành tích của hắn trong mấy năm nay ra xem, hắn rõ ràng không phải là loại người hữu dũng vô mưu, chỉ là…hắn lại quá mức chấp nhất đối với thổ phỉ, đây cũng là gút mắc của hắn. Khi ngươi đối mặt với người khác, một chuyện tình hay một sự vật không bình thường đều sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi, giống như sự kiêu ngạo của Hoàng Triều, hay là lòng nhân từ của Ngọc Vô Duyên vậy…” Tích Vân thản nhiên nói với Tu Cửu Dung đang đứng bên cạnh, ánh mắt không vui không buồn đảo qua biển xác chết trải khắp chiến trường: “Nhưng có một người, cho đến bây giờ ta cũng không thể nhìn thấy được nhược điểm của hắn!”



_________________