Tranh Thiên Hạ

Chương 50 : Đông Đán chi quyết

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


Đêm đã khuya, lúc này tiếng huyên náo ồn ào ở Đông Đán Độ đã an tĩnh đi nhiều, ngoại trừ binh lính đi tuần tra ở bên ngoài thì tất cả mọi người đã sớm chìm vào giấc ngủ, dù sao ngày mai cũng là đại chiến, nghỉ ngơi lấy sức mới có thể tiêu diệt địch. Nhưng không phải ai cũng có thể an tâm đánh một giấc.



Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu lờ mờ chiếu rọi trên màn trướng, phản chiếu bóng người cao gầy, yếu ớt cô độc, lặng lẽ ngồi trước đèn.



Màn trướng được vén lên thật khẽ, một bóng người vô thanh vô thức đi vào, nhìn người nọ cô độc ngồi trước ngọn đèn, không tiếng động thở dài.



“Cửu Vi.” Khẽ gọi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.



Người ngồi trước đèn quay lại, ngỡ ngàng nhìn người đi tới, một lát sau con ngươi vô hồn sáng rực: “Tịch nhi.”



“Không ngủ được sao?” Tích Vân ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn gương mặt gầy gò nhợt nhạt, đôi mắt thống khổ, trong lòng thắt lại. Đây đều là lỗi của bọn họ, là tội của bọn họ, cũng là lỗi lầm hơn trăm năm trước của tổ tiên.



Khóe môi Cửu Vi cong lên, dường như rất muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi, ánh mắt tang thương mang theo mệt mỏi nhìn Tích Vân: “Không gạt muội, cũng không gạt được. Chỉ cần nhìn đến tình huống trước mắt là trong đầu ta như có thiên quân vạn mã chém giết, khiến trái tim ta nhiễu loạn không yên, nói cho cùng….thế cuộc trước mắt có bao nhiêu phần hấp dẫn!!”



Tích Vân trầm tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như mặt trăng chiếu rọi biển khơi, có thể bao dung hết tội lỗi, cũng như tất cả kết quả có thể xảy ra.



Bắt gặp ánh mắt ôn nhu đó của Tích Vân, một lúc lâu sau, cuối cùng Cửu Vi cũng nở nụ cười, vừa bất đắc dĩ, vừa thỏa hiệp, lại có phần cam chịu: “Dù sao thù hận đã kéo dài mấy trăm năm rồi, Tịch nhi, đối mặt với mối thù hủy gia diệt tộc, đối mặt mấy trăm năm bị oan khuất, bây giờ lại bình thản khoan dung cho bọn họ, đúng là không cách nào cười nổi! Cửu La tộc chúng ta….Chúng ta cũng là người của Cửu La tộc.” Câu nói cuối cùng, dường như mang theo vô số chua xót và khổ sở, nặng nề chìm vào nơi sâu nhất trong lòng người, nặng như tảng đá ngàn cân.



“Cửu Vi, ta hiểu, Cửu Vi, ta hiểu.”



Tích Vân nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Cửu Vi, đôi tay kia, ngón tay thon dài mang theo linh khí màu xanh kịch liệt quấn thành từng vòng, dường như muốn ràng buộc hai tay thật chặt, vừa muốn thoát khỏi cái nắm tay đó! Cửu Vi….Ta biết, ta biết vì sao….Đây là đau xót, đây là hổ thẹn…..Vì hơn ba trăm năm trước, vô số người của Mãn tộc mất mạng, chịu nỗi oan ức mấy trăm năm qua, thù hận tích góp, oán hận chồng chất….Nàng hiểu, bởi vì hiểu rõ, cho nên nàng càng áy náy nghiêm trọng hơn. Nàng ——- hiểu cảm giác kia.



“Tịch nhi…..” Cửu Vi nhìn đôi tay đang nắm chặt mình, nhìn đôi mắt sáng như nước đó, loạn ma đang quấy loạn trong lòng bỗng nhiên như thoát ra, lúc đó linh khí ở ngón tay chậm rãi tiêu tán, cuối cùng nằm yên ở bàn tay Tích Vân.



“Nếu nói trên đời này người nào có thể hiểu được sự thống khổ của người trong tộc Cửu La, thế thì người đó chỉ có thể là muội. Cũng chỉ có muội.”



“Đúng vậy.” Tích Vân nắm tay Cửu Vi, dưới ánh đèn, mười ngón tay thon dài, trắng như tuyết, có thể thấy rõ mạch máu màu xanh lam, “Bởi vì chúng ta chảy dòng máu giống nhau.”



“Thì ra muội đã biết.” Cửu Vi thở dài.



“Đương nhiên ta biết.” Tích Vân cười, không thể che giấu được bi ai, “Mặc dù Cửu La tộc đã bị diệt vong, vả lại mấy trăm năm gần đây là điều kiêng kỵ của Đông Triều đế quốc, nhưng trong gia phả của Phong vương tộc có ghi rõ rang: ‘Phượng vương Phong Độc Ảnh, phu quân là Cửu Dao của Cửu La sơn’, Phượng vương chúng ta là hậu thế của Cửu La tộc.”



“Ha ha ha…” Cửu Vi bỗng nhiên cười rộ lên, không thèm để ý tiếng cười kia có quấy nhiễu người đang say mộng hay không, hắn ngửa đầu cười to, “Ha ha ha…Năm đó Thủy đế hạ chỉ ‘Người Cửu La giết không tha!’, thế nhưng lại trơ mắt nhìn Phượng vương và người tộc Cửu La thành hôn mà không ngăn cản, Phong vương tộc lại có lẫn dòng máu của tộc Cửu La, nhưng không thể hạ chỉ diệt tộc, mấy triều đại Hoàng đế của Đông Triều xem gia phả của Phong Vương tộc trình lên cũng đều làm như không thấy tên của người tộc Cửu La….Ha ha ha….Thật buồn cười biết bao….Đông Thủy Tu….Thì ra ngươi cũng không có dũng khí nhận chuyện này. Ha ha….Thật buồn cười. Vừa đáng thương vừa đáng buồn. Ha ha ha … Nhưng khiến mấy vạn con người vô tội của Cửu La tộc ta mất mạng…..Khiến Cửu La sơn thấm đẫm máu tươi….Cô hồn Cửu La như ta vĩnh viễn không có nơi trở về. Đây là kết quả giận dữ của ngươi năm đó. Thế nhưng, cuối cùng ngươi chiếm được cái gì? Không phải cuối cùng ngươi vẫn hối hận cả đời, chết không nhắm mắt sao? Ha ha ha. Ngươi là tên Hoàng đế đáng thương….Ngươi là Hoàng đế vừa đáng thương vừa đáng buồn. Ha ha ha ha…”



Cửu Vi không thể kiềm chế mà cười lớn tiếng, cười đến run người, cười đến mức lệ rơi đầy mặt. Tiếng cười kia tại đêm yên tĩnh, trong màn trướng trống trải đặc biệt thê lương, cực kỳ bi ai, ánh nến cũng cảm giác được tiếng cười, mà trở nên nhợt nhạt, lung lay chảy xuống, chìm nổi bất định.



“Cửu Vi…” Tích Vân kéo hắn lại, ôm thật chặt, ôm lấy bờ vai, ôm lấy linh hồn đau khổ, “Cửu Vi….” Dịu dàng thì thầm, cho đến khi tiếng cười kia dần biến mất.



“Tịch nhi, ta rất hận. Ta rất đau.” Cửu Vi ôm lấy Tích Vân, giọng nói khàn khàn, tiếng cười bi thảm, “Cửu La tộc chúng ta đời đời ẩn cưu trong Cửu La sơn, cũng không tiếp xúc với bên ngoài, chưa từng có tranh chấp gì, nhưng vì sao….Vì sao lại gặp bi kịch thế này, mấy vạn sinh mệnh vô tội chỉ trong một đêm chết hết, Cửu La sơn xanh ngát chỉ trong một đêm biến thành ngọn núi máu, chỉ còn những cô hồn oán hận không siêu thoát, mấy trăm năm qua chỉ còn sót lại cái danh tội ác kiêng kỵ, mấy trăm năm qua không ai dám nhắc tới, mấy trăm năm qua từ từ biến mất khỏi nhân gian….Vì sao như vậy? Mấy trăm năm qua người của Cửu La tộc phải trốn trốn tránh tránh tên tuổi cả đời, nhưng mà kẻ thù của chúng ta…bọn họ vẫn ngồi yên trên ngôi vị Đế vương, bọn họ an hưởng vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn…Ta hận….Ta hận…..Ta muốn nhà bọn họ, nước của bọn họ sụp đổ, ta muốn nhìn thấy máu bọn họ chảy thành sông, xác chết chất thành núi, ta muốn họ nếm những đau khổ mà mấy trăm năm qua Cửu La tộc chúng ta đã chịu đựng. Tích Vân….Ta đã làm xong rồi….Ta đã rửa sạch mối thù mấy trăm năm qua của Cửu La tộc. Còn có….Còn có cái người Ngọc gia kia. Hắn phải chịu trách nhiệm với cái tên ‘thiên nhân’, khoác lên mình cái da người nhân từ mà lại tiếp tay cho kẻ xấu….Ngọc gia hại ta vĩnh viễn không gặp được người khác. Tịch nhi, ta hận….ta thực sự muốn…Muốn giết tất cả những kẻ địch này.”



Tích Vân ôm hắn, nhắm mắt không nói gì, trong lòng đau đớn không thôi, Cửu Vi….Cửu Vi….



“Tịch nhi, hiện tại binh mã thiên hạ đã tụ về đây, mà thực lực hai bên tương đương nhau, bây giờ bọn họ toàn lực chuẩn bị đánh một trận nên sẽ không rảnh rỗi, ta có thể dùng thủ đoạn để bọn họ ‘ngọc đá cùng nát’, ta có thể…..Tịch Nhi, ta có thể dồn bọn họ đến Thương Hữu hồ, khiến Thương Hữu hồ chất đầy thi thể, khiến hồ nước hóa thành hồ máu, giống như năm đó vậy.”



Đôi mắt Cửu Vi điên cuồng, đáng tiếc Tích Vân chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt như nước trong đêm tối, sáng sủa phản quang ánh sáng, có thể nhìn thấu tất cả những điều trên thế gian.



Nhìn nàng thật kỹ, Cửu Vi nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, ta không làm được, ta không thể xem hơn mười vạn sinh mạng là chuyện nhỏ được, không thể coi muôn dân là đồ vật….Cho nên ta….” Mắt nhìn Tích Vân, thở dài càng thêm sâu lắng, “Tịch nhi, vì sao muội không chịu tranh đoạt thiên hạ? Vì sao muội lại dứt khoát buông tha hết tất cả? Nếu muội đoạt thiên hạ này thì tốt biết mấy, ta đây sẽ đứng bên cạnh muội, giúp đỡ muội giành lấy thiên hạ, ta sẽ không kiêng dè mà lấy linh lực của Cửu La tộc để loại bỏ hết những chướng ngại cho muội, Thế nhưng vì sao hết lần này đến lần khác muội lại…Tịch Nhi….” Vô lực, thất vọng thở dài.



“Cửu Vi, không nên sử dụng linh lực tùy tiện, lấy nó cứu tế người khác mới là việc chính đáng.” Tích Vân buông Cửu Vi ra, nhìn hắn chăm chú, giơ tay bắt lấy hai tay của hắn, “Đừng khiến hai tay huynh dính máu tươi nữa, huynh nhất định phải sạch sẽ, bình an chờ đợi ngày kia đến.”



“Tịch nhi, ta không sợ báo ứng.” Cửu Vi không lo lắng cười cười, nụ cười thê lương trống rỗng, “Cửu La tộc bất quá chỉ có một mình ta, báo ứng kinh khủng nhất cũng chỉ có thể lấy cái mạng này của ta, sợ gì chứ, một mình….chi bằng đi sớm một chút.”



“Cửu Vi, không phải chỉ có một mình huynh, còn có ta.” Tích Vân để tay Cửu Vi trên mặt mình, đôi tay lạnh lẽo áp lên gương mặt ấm áp, dịu dàng mỉm cười, “Cửu Vi, chúng ta là người thân, chúng ta là người thân duy nhất trên đời này.”



“Người thân duy nhất….” Cửu Vi lẩm bẩm nhìn Tích Vân, khổ sở, bi ai cười cười, “Đúng vậy, Cửu Dung đã chết, Phong vương tộc cũng chỉ còn một mình muội, trên đời này ta với muội huyết mạch tương thông, trên đời này chúng ta là người thân duy nhất.”



“Cửu Dung…” nhắc đến Cửu Dung, trong lòng Tích Vân chua xót, không nói được lời nào.



Cửu Vi nhớ Cửu Dung hồn nhiên hay xấu hổ, dũng cảm không sợ hãi, khóe mắt chua xót, “Cửu La tộc chúng ta xem trung thành là vinh quang, Cửu Dung có thể cứu muội, trong lòng hắn nhất định rất hạnh phúc. chỉ là….” hít một hơi thật sâu, đè nén chua xót và đau đớn trong lòng, “đương nhiên, Cửu La vương có tổng cộng ba người con trai, đại họa xảy ra, người trong tộc gần như chết hết, trong ba vị công tử thì Tam công tử được Phượng vương cứu, Đại công tử tức tổ tiên của ta nhảy xuống vực được cao nhân võ lâm cứu, chỉ có Nhị công tử sống chết không rõ. Khi mới gặp Cửu Dung trái tim ta như ngừng đập, không thể xác định được… nhưng Cửu Dung có thể dùng máu cứu huynh, vậy hắn nhất định là Cửu La vương tộc, nhất định là hậu nhân của Nhị công tử. thật vất vả tìm được một người thân, nhưng….” một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay, nước mắt này là của ai?



“Mặc dù Tam công tử được Phượng vương cứu, nhưng cái giá phải trả đó là mất đi một thân linh lực, máu vương tộc hầu như không còn, nay ta là hậu nhân của Phong vương tộc cũng không di truyền linh lực của Cửu La vương tộc, đời đời là người bình thường, mặc dù không quên Cửu La, nhưng mấy trăm năm qua cũng chưa từng gặp người Cửu La. Ta với Cửu Dung đã ở chung hơn mười năm, vậy mà không biết hắn là người Cửu La tộc…cuối cùng..” Giọng nói nghẹn ngào, không thể tiếp tục.



Cửu Dung bảo vệ nàng bình yên trở về, nhưng cái chết của hắn lại trở thành một vết sẹo trong lòng nàng, khiến nàng cứ mãi đau nhức không thôi.



Đứng dậy hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn bón phía, dẹp đi những ngổn ngang trong lòng, một lúc sau nói: “Đã rất nhiều người chết, từ những năm đầu của Cửu La tộc trong Đế quốc đến loạn thế hiện nay, vô số sinh mạng vô tội đã bị tàn sát, cho nên….Cửu Vi, không nên để tay huynh bị bẩn nữa, bất luận Thủy đế dùng lý do gì để tiêu diệt Cửu La, bất kể bi kịch này có thảm liệt bao nhiêu người vô tội, nhưng bây giờ Đông Triều đế quốc xem như đã bị diệt vọng, vậy hãy để tất cả nhũng ân ân oán oán với Đế quốc kết thúc đi.”



Giơ tay đặt lên vai Cửu Vi, bình tĩnh nói: “Ta đã cam kết thì ta sẽ làm được, huynh phải sống cho thật tốt, chờ ngày Cửu La tộc được xuất hiện đường đường chính chính dưới ánh mặt trời. Lúc đó, huynh muốn trở về Cửu La sơn, dùng danh của Cửu La vương để kêu gọi những người Cửu La tộc trở vê quê cũ, đoàn viên gia đình.”



“Muội cam kết?” Cửu Vi đột nhiên quay đầu nhìn Tích Vân.



“Đúng vậy.” Tích Vân gật đầu, giơ tay gọi “Chiết Địch.”



Lời nói vừa dứt, một góc bên màn trướng có gió thổi qua, trong nháy mắt lại trờ về như cũ, chưa kịp chớp mắt, một bóng người đã đứng ở trong trướng, nam tử trẻ tuổi mặc trường bào, vóc người vạm vỡ, ngũ quan đoan chính, bề ngoài không có gì nổi bật nhưng vừa liếc mắt một cái lại có cảm giác thân thiết, có lẽ là vì vẻ mặt cười híp mắt của hắn, những người trong trướng thấy khuôn mặt tươi cười này của hắn cũng thấy vui vẻ hơn.



“Ngươi?”



“Hộ vệ Chiết Địch của Phong vương bái kiến Cửu Vi tiên sinh.” Chiết Địch khom người hành lễ.



“Chiết Địch…”



Cửu Vi vừa mới mở miệng, đã thấy Chiết Địch đi về phía trước ba bước, sau đó quỳ trước mặt Cửu Vi, cúi đầu, cất cao giọng nói: “Chiết Địch, vương vệ của Phong quốc phụng lệnh Vương trình bức thư này cho Cửu La vương.” Dứt lời, hai tay nâng lên, đem một phong thư trình ngay trước mặt Cửu Vi.



Cửu Vi kinh ngạc trước hành động này, nhìn về phía Tích Vân, thấy nàng gật đầu ý bảo hắn tiếp nhận.




“Luận tài bắn cung, Thu Cửu Sương… đã là kẻ có một không hai!” Tích Vân nhìn chiến trường, mũi tên của Mặc Vũ kỵ như trận mưa liên tục không ngớt, mưa rơi như hồng thủy, vô số Tranh Thiên kỵ ở trận hồng tiễn giãy dụa ngã xuống đất!



Lan Tức nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lóe lên, tựa như muốn nói gì, cuối cùng ánh mắt lại dời đi chỗ khác.



“Truyền lệnh, hữu quân tạo thành tường đao!” Giọng nói của Hoàng Triều vang dội cách xa mấy ngàn thước cũng mơ hồ có thể nghe thấy.



“Rõ!”



Khi mệnh lệnh đang được hạ xuống, chợt một mũi tên bắn ra giữa hữu quân Tranh Thiên kỵ, như cầu vồng bay qua ngàn quân, bắn thẳng về phía trong trận của Mặc Vũ kỵ, mãnh liệt không thể ngăn cản, còn chưa kịp sợ hãi than vì một mũi tên này thì mũ giáp đen trên đỉnh đầu đã bay vào không trung, “Phập!” nó bị mũi tên dài ghim vào chữ Hạ lớn của cột cờ!



“Chiếu tướng!” trong trận Mặc Vũ kỵ truyền đến tiếng hô, trên đài Lan Tức hơi nhíu mày, nhưng chớp mắt đã bình tĩnh như không có gì xảy ra.



“Ta không sao! Đừng lộn xộn, bảo vệ tốt trận hình!” Người nằm ở trên lưng ngựa vươn thân, ngoại trừ mất đi mũ giáp thì không có vết thương nào, giương mắt nhìn xa đối diện, âm thầm cắn răng: Hay cho một Thu Cửu Sương! Nếu không tránh kịp thì lúc này găm trên cột cờ không chỉ có mũ giáp mà chính là đầu của Hạ Khí Thù hắn!



Mặc Vũ kỵ vì một mũi tên này mà quân tâm lay động chẳng qua chỉ là việc chốc lát, nhưng Tranh Thiên kỵ đối diện đã nhân cơ hội biến động trận thế, đang lúc Mặc Vũ kỵ chưa hoàn hồn, Tranh Thiên kỵ trước trận đã toàn thân giáp mũ chiến mã chỉnh tề, trước chiến mã là là lá chắn dày dài, một hàng dầy đặc nghiêm trang thật chỉnh tề, những mũi tên của Mặc Vũ kỵ bắn ra đều rơi xuống vô ích. Mà Tranh Thiên kỵ dưới sự yểm hộ của lá chắn bước chân đồng loạt liều chết tiến về phía Mặc Vũ kỵ, tên đã không thể sử dụng, Mặc Vũ kỵ cấp tốc rút đao nghênh địch, hai quân giao tranh, toàn bộ đao Mặc Vũ kỵ chém vào trên lá chắn, mà giữa lá chắn Tranh Thiên kỵ chợt vươn một loạt lưỡi dao sắc bén, tức khắc, chiến sĩ Mặc Vũ kỵ máu chảy đầm đìa rồi ngã xuống hàng loạt!



“Ngăn địch trước tiên ngăn thế địch! Hay, Thu Cửu Sương không hổ được xưng là danh tướng” Lan Tức khen ngợi nói, biểu tình nghiêm túc, “Đoan Mộc chùy đao!”



“Rõ!”



Bên trái Mặc Vũ kỵ nghe lệnh mà động, xông thẳng tới Tranh Thiên kỵ, nhưng lúc sắp gặp nhau, cấp tốc thay đổi trận, đầu như cái chùy, đuôi giống như đao, lúc Tranh Thiên kỵ còn chưa rõ chuyện gì, thì chùy đen đã dùng thế như sét đánh mà nện xuống lá chắn kiên cố, đuôi đao hạ thấp quét về phía bốn vó của con ngựa không được bảo vệ bời giáp trụ. “A A!” Tiếng kêu không dứt bên tai, Tranh Thiên kỵ binh đều rơi khỏi ngựa, tường chắn kiên cố trong khoảnh khắc liền bị tan rã!



“Ngoài Phong Tích Vân ra, ta chưa từng gặp kẻ địch mạnh như vậy, Phong Lan Tức không hổ là đối thủ ta đợi lâu!” Hoàng Triều trầm giọng nói, ánh mắt lấp lánh nhìn phía trận địa địch, giữa chân mày nhuệ khí tất hiện: “Truyền lệnh, hữu quân phân tán, trung quân khuynh sơn!”



“Rõ!”



Quân lệnh truyền xuống, hữu quân Tranh Thiên kỵ xung quanh nhanh chóng phân tán ra như rừng thưa, chùy vung xuống, chạm vào rất ít kẻ địch! Trọng kỵ của trung quân phóng ngựa nhảy lên, liều lĩnh nhằm phía kẻ địch, giống một ngọn núi kim sắc hướng về phía thủy triều màu bạc và màu đen, vô số đá rơi, cản địch ở ngoài, diệt địch ở trong!”



“Truyền lệnh, bắc quân ưng kích!”



“Truyền lệnh, cánh tả báo đột!” (báo đột: con báo xông lên trước)



“Truyền lệnh, đông quân lang bôn!”



“Truyền lệnh, hữu quân hổ nhảy!”



...



Từng mệnh lệnh từ trong miệng người cầm đầu song phương hạ xuống, đại quân phía dưới cấp tốc chấp hành mà không sai một ly.



Trận thức hai bên biến hoá thất thường, cát bụi cuồn cuộn trên chiến trường, chiến mã hí phong, tiếng đao kiếm va chạm kêu vang, hô giết rung trời! Trận chiến ấy từ khi mặt trời mọc đánh đến buổi trưa, lại từ buổi trưa đánh tới chiều tà, vô số chiến sĩ lao ra, lại vô số chiến sĩ ngã xuống, phóng mắt nhìn, không chỗ nào không phải giáp bạc, đen, tím, vàng của binh sĩ, ngã, đứng, quơ đao, giương cao… từng đôi mắt đều đỏ hết, không biết là huyết quang chiếu rọi hay là máu tươi thấm vào! Gió thổi điên cuồng, gào thét, thổi bay cờ của chiến sĩ, nâng lên chiến kỳ vấy máu, lại thổi không hết chiến hỏa phía trước… Máu bắn, máu rơi, tung tin, tiếng động, gió lùa, gió thổi, trên chiến trường tiếng trống vẫn điếc tai như cũ, vẫn đao hàn kiếm lạnh, vẫn gào khóc thê lương thét vang!



“Truyền lệnh, cánh tả bao vây bằng ngũ hành!”



“Truyền lệnh, Tây quân bát quái thông thiên!”



...



Người cầm đầu trên đài đầu óc vẫn tỉnh táo như cũ, vẫn phản ứng nhanh nhẹn như cũ! Vì trận chiến đấu quyết định vận mệnh này, vì đối thủ đời này khó cầu, hai bên đều dốc hết sở học cả đời, dốc hết khả năng của mình!



Ánh mắt Hoàng Triều nóng như thiêu đốt, mày kiếm nâng lên, cười nói hạ lệnh, ngạo khí hiện rõ hoàn toàn!



Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Ngọc Vô Duyên trở nên nghiêm trọng, hai mày nhíu lại.



Tích Vân đứng chắp tay, yên lặng quan sát chiến cuộc, vẻ mặt bình tĩnh.



“Truyền lệnh, trung quân như rắn trườn...”



“Không thể!” Ngọc Vô Duyên Vẫn lặng im xem bỗng nhiên nói, “Trung quân hướng về núi, cánh tả phòng thủ, hữu quân như hạc bay lượn!” Sau khi nói xong một mạch quay đầu nhìn về phía Hoàng Triều, “Tức vương là một đối thủ tuyệt vời làm người ta hưng phấn, chìm đắm, nhưng chớ quên tính “Ẩn” của hắn, nam quân phía sau đến nay vẫn không nhúc nhích!”



“Phải.” Hoàng Triều gật đầu, thở một hơi dài nhẹ nhõm, có chút tự giễu: “Đối thủ quá khó như vậy, là ta đắc ý quá rồi. Tiếp theo huynh lên đi.”



“Nếu bàn về hành quân bố trận, huynh cũng không kém hắn, nhưng nếu luận tâm kế sâu, suy nghĩ chặt chẽ, trên đời này khó có người có thể vượt qua Kỳ Hữu!” Ngọc Vô Duyên suy nghĩ thấu đáo, nhìn trận thế hai bên đã thay đổi mấy lần, đan xen lẫn nhau, cực kỳ phức tạp, hơi lơ là sẽ gặp thất bại thảm hại!



Còn đối mặt, Lan Tức thấy hành động của Tranh Thiên kỵ, trên mặt không khỏi hiện lên sự kinh ngạc nhưng lập tức cười nhạt:”Đông quân cá bơi, Tây quân rồng lượn!”



“Lẽ nào hắn...” Ngọc Vô Duyên cả kinh nhíu mày: “Hữu quân tứ hải, tả quân bát hoang!” Thanh âm lưu loát bình tĩnh, một đôi mắt mơ hồ khó bắt lúc này cũng sáng hơn sao Hàn.



“Ồ, bị xem thấu rồi ư?” Lan Tức nhẹ nhàng nói, nhìn trận thế trên chiến trường, lại tự tin cười: “Nhưng đã chậm rồi.”



“Truyền lệnh, hậu giác cực thiên.”



“Hay cho Lan Tức đa mưu túc trí!” Ngọc Vô Duyên nhìn thế trận hai quân cảm thán, “Hắn quả nhiên sớm đã có kế hoạch! Cánh tả tùy theo tự nhiên!”



“Nam quân di chuyển, kết liễu.” Lan Tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười đắc chí mãn ý.



“Trung quân quy nguyên, thành.” Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, chân mày giãn ra.



Nhưng sau một khắc, nhìn trận thế, hai người lại đồng thời sửng sốt, sau đó cùng nhau cười khổ.



Tích Vân nhìn chiến trường, vỗ đầu than thở: “Nếu đây là chơi cờ, nên gọi là thế cờ chết hay hòa?”