Tranh Tranh
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:41 18/04/20
Từ nhỏ Diệp Chi Lan đã có ước mơ làm minh tinh, nhưng không tiền không thế, còn chưa thi đậu học viện điện ảnh, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm cắt tóc sống mơ mơ màng màng, hy vọng tỉnh lại sau giấc ngủ, có thể nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, mười tám tuổi nghĩ như vậy, hai mươi tám tuổi vẫn nghĩ như vậy.
Huyện Thanh Xuyên là một nơi nhỏ, ai cũng biết Diệp Chi Lan, dù sao mặt mũi của cô xinh đẹp, còn từng diễn rất nhiều bộ phim không biết xấu hổ, ngoài miệng chửi cô gái điếm đồ đê tiện, sau lưng lại truyền xem những bộ phim không ra gì của cô, cất những áp phích vểnh mông ưỡn ngực của cô.
Có một năm Diệp Chi Lan lại đóng tiệm cắt tóc đến nơi khác quay phim, mấy tháng sau trở về, nâng cao cái bụng lớn, thím Vương nhà hàng xóm tốt bụng, thấy cô kéo cái bụng nặng không tiện, bèn chăm sóc cô mấy ngày, còn giúp cô chuẩn bị áo bông quần bông của trẻ con, một ngày mùa đông, Diệp Chi Lan sinh, thím Vương ôm cục gạo nếp vừa sinh ra đã biết cười khanh khách, hỏi Diệp Chi Lan, “Bé con tên là gì nhỉ?”
Diệp Chi Lan nhắm mắt lại, quay đầu ngủ mất, đến cùng cũng không cho bé con lấy một cái tên.
Cho đến khi bé con hai tuổi, trên hộ khẩu tìm tới cửa, Diệp Chi Lan mới nhớ ra, thuận miệng nói: “Tên là Diệp Hàn Tâm đi.”
Hàn Tâm Hàn Tâm, nghe cũng đau lòng, rõ ràng là đứa bé trai, sao có thể đặt tên như vậy? Thím Vương ôm bé con về nhà, hỏi bạn già dạy học, chú Trần đẩy kính lão, đung đưa trống bỏi, yêu thương nói: “Tên là Hàm Tranh đi, hy vọng sau này nó lớn lên có thể làm một người kiên cường cứng cỏi, lương thiện chính trực.”
hàn tâm nghĩa là đau lòng
Năm Diệp Hàm Tranh tám tuổi, Diệp Chi Lan lại rời khỏi huyện Thanh Xuyên lần nữa, chuyến đi này non nửa năm không trở về, con nít trong trường học vây cậu lại ở cửa nhà vệ sinh, ném ảnh chụp của Diệp Chi Lan về phía cậu, bên trên trần như nhộng, không thể nhìn nổi.
“Con của gái cũng là gái!”
“Ha ha tao nhìn nó đã biết là gái! Con trai mới không có dáng vẻ như nó!”
“Chim của nó có phải là giả không? Rõ ràng đội tóc giả lên chính là con gái!”
“Tao đoán cũng là giả! Mau cởi quần kiểm tra xem!”
Lúc chú Trần tan lớp chạy tới, Diệp Hàm Tranh đã bị mấy đứa con nít đè xuống đất, vừa chửi cậu là “gái” vừa kéo quần cậu, chú Trần giận chửi ầm lên, cuộn tròn quyển sách đập lên người mấy đứa trẻ, lúc này mới giản tán.
Diệp Hàm Tranh đỏ mắt đứng dậy, tự kéo quần lên.
“Chú ơi… gái là gì?”
Trình Thư Uẩn vội vàng đứng lên: “Minh Tiêu cẩn thận một chút, mặc quần áo vào trước.”
Lục Minh Tiêu càng không kiên nhẫn được nữa: “Đã nói là không mặc không mặc!”
“Vậy, vậy con chạy chậm thôi.” Trình Thư Uẩn lo lắng quá chừng, vừa định đi qua, đã bị ông nội Lục ngăn lại, hung dữ trách mắng: “Chạy chạy chạy! Để nó chạy! Sớm muộn gì cũng có ngày ngã đau!”
Trình Thư Uẩn cưng cháu trai, vội vàng bảo vệ: “Ông to tiếng như thế làm gì, ông lại dọa nó!”
Long ca muốn đứng lên can ngăn, nhưng lại không biết nói gì, nhà có tiền thật sự khó hiểu, một đưa con nít ranh thôi mà, kéo lại đánh một trận, không phải là được hả?
Trong phòng ồn ào loạn thành một bầy, Lục Minh Tiêu không quan tâm giẫm lên giày đá bóng muốn ra ngoài, vừa bước nửa bước, đột nhiên phát hiện chân không động được.
Hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn, nhìn thấy một đứa trẻ ngồi xổm trước mặt hắn, đang cẩn thận buộc dây giày cho hắn.
Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu là ai?”
“Diệp Hàm Tranh.”
“Diệp Hàm Tranh là ai?”
Đứa trẻ nghĩ ngợi: “Chú Kha Văn nói, đến làm bạn chơi với cậu.”
“À.” Lục Minh Tiêu quan sát cậu vài giây, muốn đi, bị Diệp Hàm Tranh kéo cổ tay, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu cần không?”
“Cái gì?”
“Vậy cậu cần tôi không?” Diệp Hàm Tranh lặp lại: “Tôi biết buộc dây giày.”