Tranh Tranh

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Không lâu sau khi nói xong lời này, giường của Diệp Hàm Tranh đã được mời ra khỏi phòng của Lục thiếu gia, Lục Minh Tiêu nói mà không có biểu cảm gì: “Bây giờ chúng ta lớn cả rồi, cần không gian riêng tư.”



Diệp Hàm Tranh có thể hiểu, dù sao luôn ngủ chung với cậu chủ cũng không hợp phép tắc, cậu chuyển giường đến căn phòng Lục Minh Tiêu chỉ định, lại dọn dẹp sơ một chút, mở cửa sổ thông gió.



Căn phòng mới ngay sát vách phòng ngủ, vẫn để trống không người ở, hành lý của Diệp Hàm Tranh không nhiều, trừ chăn và gối ra, chỉ có một cái vali, bên trong là quần áo xuân hạ thu đông, mỗi mùa hai bộ.



Lục Minh Tiêu dựa vào cửa hỏi: “Cậu chỉ có ít đồ như thế?”



Diệp Hàm Tranh nói: “Đúng rồi, đều là quản gia mua giúp tôi, vì cao lên khá nhanh, cho nên hai năm nay thường xuyên đổi, nhưng quần áo trước đó đều vẫn mới, vứt đi rất tiếc.”



Đây là trọng điểm hả? Lục Minh Tiêu liếc cái chăn chuẩn bị chuyển đi, nghiến răng.



Diệp Hàm Tranh kéo vali qua trước, lại quay về ôm chăn, Lục Minh Tiêu dẫn đứng ở cửa như cũ, vẻ mặt nghiêm nghị.



Diệp Hàm Tranh nhìn xung quanh một lần, đột nhiên nhớ ra một chuyện, tạm thời để chăn xuống, Lục thiếu gia “hừ” nhẹ một tiếng, nhướng mày hỏi: “Cậu có gì muốn nói à?”



Diệp Hàm Tranh đi tới ban công, tưới nước cho chậu hoa an thần kia, nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “Nói cái gì?”



Lục Minh Tiêu nhìn cậu đặt bình phun nước xuống, lại quay lại ôm chăn, cau mày nói: “Cậu thật sự không có gì để nói?”



Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái: “Không có.”



“Được.” Lục Minh Tiêu giận tới nỗi đạp không khí một cái, quay đầu rời đi.



Khó hiểu…



Diệp Hàm Tranh trải giường xong, ghé vào cửa phòng sách khép hờ, Lục thiếu gia bên trong đang mặt bí xị xoay bút, xem ra rất tức giận.



Diệp Hàm Tranh gãi tóc, không tìm được nguyên nhân, sáng hôm nay ngoại trừ lúc chuyển giường quản gia đến giúp đỡ, thời gian còn lại chỉ có hai người họ gần nhau, cho nên có cơ hội chọc giận hắn chắc chắn là mình, Diệp Hàm Tranh liếc nhìn thời gian vội vàng chạy vào phòng bếp, cậu bảo dì Phương trông lửa hộ cậu, đặc biệt hầm một bát canh cho Lục Minh Tiêu, bởi vì mới học, cũng không biết hắn có thích không, nhưng nhìn trạng thái này của cậu chủ, chắc chắn sẽ không ăn cơm trưa, Diệp Hàm Tranh múc canh ra, xin dì Phương một cái kẹo hoa quả ngòn ngọt, bưng vào phòng.



Lục Minh Tiêu liếc cậu một cái, ném bút sang bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ai bảo cậu đi vào.”



Diệp Hàm Tranh đặt khay lên bàn, quy củ đứng sau lưng hắn nói: “Cậu chủ, xin lỗi.”
Suốt một ngày Lục Minh Tiêu học trong phòng sách, yêu cầu của Lục tiên sinh đối với hắn ngày càng cao, ngoại trừ lúc ăn ngủ căn bản không có cơ hội tạm nghỉ, hơn tám giờ tối, Lục Minh Tiêu rửa mặt xong, nghe thấy có người gõ cửa, thời gian này không phải quản gia thì là Diệp Hàm Tranh, lau tóc còn ướt đi tới mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Diệp Hàm Tranh ôm cái chăn mềm mại chắn ở cửa.



Lục Minh Tiêu hỏi: “Làm gì?”



Diệp Hàm Tranh đặt cằm trên gối đầu, cười nói: “Giúp cậu chủ sửa đèn.”



Lục Minh Tiêu nói: “Cậu biết à?”



“Biết!”



“Được.” Lục Minh Tiêu cố mà làm: “Vậy cậu đi vào nhìn xem.”



Trước tiên Diệp Hàm Tranh đặt chăn lên giường, lại giả vờ nghiên cứu cả buổi, cuối cùng giơ tay cắm điện vào.



Lục Minh Tiêu liếc qua, mặt không đỏ tim không đập dồn nói: “Hóa ra là như vậy? Thảo nào.”



Diệp Hàm Tranh cong mắt đứng lên, thấy trán hắn đã không sao, hỏi: “Cậu chủ, lời nói ngày hôm qua, tôi vẫn có thể nói chứ?”



“Lời gì?”



Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi có thể không chuyển đến phòng bên cạnh không?”



Lục Minh Tiêu hỏi: “Tại sao?”



Diệp Hàm Tranh nói: “Bởi vì tôi muốn chung phòng với cậu chủ, ngày nào cũng sửa đèn giúp cậu chủ!”



Lục Minh Tiêu không nhịn được cười một tiếng, lại vội vàng xụ mắt nói: “Kẹo của tôi đâu?”



Diệp Hàm Tranh vẫn luôn để trong túi, lấy ra cho hắn: “Buổi tối đừng ăn nữa, dễ bị sâu răng.”



Lục Minh Tiêu bóc vỏ kẹo, ngậm trong miệng, kiêu ngạo nói: “Ai cần cậu lo.”