Tranh Tranh
Chương 22 :
Ngày đăng: 09:42 18/04/20
Mặc dù ngay trước mặt Lục Minh Tiêu hơi xấu hổ, nhưng Diệp Hàm Tranh vẫn nghe lời thay váy, chiếc váy trắng xanh đan xen thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, chân váy tầng tầng lớp lớp, giống như đám mây màu trắng tô điểm trên bầu trời, buộc nơ con bướm ở sau lưng, lại kéo cổ áo rộng, bởi vì mặc vội quá, trong lúc nhất thời cũng chưa kiểm tra rõ nên kéo cổ áo ra hai bên bả vai, hay là kéo lên hai vai?
Muốn hỏi Lục Minh Tiêu, nhưng Lục thiếu gia lạnh lùng dựa ở cửa, hình như cũng không muốn để ý đến cậu, Diệp Hàm Tranh chỉ có thể lấy điện thoại tra xem, trên điện thoại của cậu cũng treo một con tiểu ác long, lắc qua lắc lại đối mắt với con của Lục Minh Tiêu đặt ở đầu giường.
A, có rồi.
Phải kéo xuống hai bên bả vai, như vậy có thể lộ ra xương quai xanh.
Diệp Hàm Tranh soi gương sửa sang lại cả buổi, cuối cùng mặc được, quay đầu lại hỏi Lục thiếu gia: “Có, có phải hơi kỳ lạ không?”
Lục Minh Tiêu không đưa ra bất kỳ nhận xét gì, nhìn chằm chằm xương quai xanh nhô lên của cậu hai phút, sắc mặt càng ngày càng đen.
Quả nhiên rất khó coi, Diệp Hàm Tranh nói trong lòng.
Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu diễn nhân vật gì?”
“Cô bé lọ lem.”
“Cô bé lọ lem tại sao mặc như này?”
“Cái này chắc là lúc tham gia vũ hội, vẫn có một cái váy không đẹp bằng cái này.” Diệp Hàm Tranh cởi váy ra hỏi: “Cậu chủ chưa đọc truyện cổ tích này hả?”
“Ai sẽ đọc cái truyện ngây thơ đó?”
“Tôi nè, hôm qua tôi mới đọc xong.”
“Cho nên mới nói cậu ngây thơ.” Lục Minh Tiêu xụ mặt đi ra ngoài, để lại một cảnh lạnh lùng cho Diệp Hàm Tranh.
“Nam, nam sinh có thể không?”
“Chúng tôi là chuyển kịch mà.”
Chu Mục nói: “Làm ơn đi, chỉ hoàng tử không cần chuyển được không?”
Kiểu Khả lắm chuyện hỏi: “Chẳng lẽ các ông có ứng cử viên?”
Chu Mục nói: “Phải có một ứng cử viên.”
Kiều Khả hỏi: “Ai vậy?”
“Lục Minh Tiêu.”
“Lục Minh Tiêu!?” Chu Mục nói xong, tất cả mọi người sợ ngây người, kể cả Diệp Hàm Tranh, cậu có chút chờ mong hỏi: “Lục Minh Tiêu sẽ diễn hả?”
Chu Mục nói: “Sẽ.”
“Sao cậu ta có thể tham gia loại hoạt động này?” Từ Sênh phản xạ có điều kiện móc cái gương nhỏ ra soi soi: “Ông sẽ không lừa chúng tôi?”
Chu Mục nhét tờ giấy vào trong túi, nhớ lại một phen cảnh ngộ buổi sáng, cậu ta bị Lục Minh Tiêu gọi một mình lên sân thượng, sợ đến nỗi đi đứng phát run, còn cho là mình chọc vào hắn ở đâu, lại không nghĩ rằng được ủy thác trách nhiệm, vừa vặn giáo viên không hài lòng với tiết mục đọc diễn cảm thơ ca, Lục Minh Tiêu có thể nghĩ đến cách này, thực sự đã giúp đại ân, hơn nữa còn giúp cậu ta chuẩn bị xong lời giải thích, làm cho người khác căn bản không có lý do từ chối.
Giờ khắc này, Chu Mục chân thành nói: “Là thật, chủ nhiệm lớp rất bất mãn với hành động luôn không tích cực tham gia hoạt động lớp của cậu ta, cho nên lần này ép buộc cậu ta nhất định phải tham gia, cậu ta cũng là…. vạn bất đắc dĩ.”
“Đúng là vô cùng đáng thương.”