Tranh Tranh

Chương 27 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Lục thiếu gia đột nhiên trở về, khiến Diệp Hàm Tranh vui vẻ một lúc lâu, cho đến trước khi đi ngủ, mới nghĩ tới giấc mơ kia, cậu cũng không lo lắng điều gì khác, chỉ sợ đêm nay lại có giấc mơ kỳ lạ, bị Lục Minh Tiêu phát hiện thì hỏng bét. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ được một cách, mặc đồ ngủ trong phòng tắm, kéo bước chân cứng ngắc quay lại phòng.



Lục Minh Tiêu đang dựa trên giường đọc sách, thấy cậu đi vào ngẩn ra, cau mày hỏi: “Cậu lạnh lắm à?”



Diệp Hàm Tranh mặc một cái áo ngủ vải bông rất dày, nóng đến độ mặt đỏ bừng, vẫn mạnh miệng nói: “Không lạnh lắm.”



“Không lạnh mà cậu mặc dày thế kia?” Lục Minh Tiêu để sách xuống nói: “Cởi ra.”



Diệp Hàm Tranh chần chừ trong chốc lát, cởi áo ngủ vải bông ra.



Lục Minh Tiêu vừa định bảo cậu lên giường, phát hiện giấu dưới áo ngủ bông vậy mà là áo ngủ nhung? Thảo nào mặt hồng vậy, không nóng mới là lạ. Hắn liếc mắt một cái, Diệp Hàm Tranh đã biết không thể mặc, thế là cởi áo ngủ nhung ra, lần này lộ ra quần áo ngày thường, nhưng nhăn nhăn nhúm núm, hình như nhỏ đi nhiều, Lục Minh Tiêu cảm thấy quái lạ, xuống giường túm vạt áo của cậu lên, đếm đếm, tổng cộng ba tầng, còn chưa tính áo ba lỗ trong cùng, nhướng mày lên hỏi: “Cậu là búp bê Nga hả?”



“Không phải.” Ánh mắt Diệp Hàm Tranh né tránh, bây giờ mới nhận ra càng che giấu thì càng khả nghi, nhưng đã quá muộn, Lục Minh Tiêu khoanh tay trước ngực, hỏi cậu: “Tại sao mặc thế này.”



“Tôi…”



“Không được nói dối.”



Lần này mặt Diệp Hàm Tranh thật sự đỏ lên, kéo đến lỗ tai, giống như muỗi kêu vo ve: “Mộng... mộng... tinh.”



Lục Minh Tiêu làm thế nào cũng không nghĩ tới nguyên nhân này, nhìn chằm chằm vành tai hồng hồng của cậu ho một tiếng, cứng rắn trả lời: “À.”



Đêm hôm đó Diệp Hàm Tranh vẫn bị ép cởi hai lớp áo ngủ, may mà sáng sớm hôm sau bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.



Mắt thấy sắp đến tết âm lịch, trong nhà vẫn chưa trang trí cẩn thận, nếu như chỉ có quản gia và Diệp Hàm Tranh, vậy làm sao cũng được, hai người ăn một bữa lẩu trong phòng ăn nhỏ ở sâu sau, lại cùng nhau xem liên hoa đêm, năm này coi như đã qua rồi.



Nhưng bây giờ chủ nhân trở về, không thể qua loa như thế, quản gia vội vàng gọi điện cho dì Phương và những người hầu khác, bảo các cô từ bỏ ngày nghỉ.



Mới đầu Diệp Hàm Tranh không thể hiểu được, dù sao hai người họ ở đây, hoàn toàn có thể chăm sóc cậu chủ, sau đó mới hiểu được, nếu như Lục Minh Tiêu ở nhà, vậy ông nội Lục và Trình Thư Uẩn, cũng ắt phải trở về.




“Diệp Bàn Thu?”



“Không phải không phải.” Diệp Hàm Tranh vươn tay, chỉ chỉ mũ, công bố đáp án: “Là chim cánh cụt.”



“Chim cánh cụt cái gì, đó là Diệp Bàn Thu.” Lục Minh Tiêu nhếch miệng, tâm trạng tốt hơn nhiều, vươn tay kéo Diệp Hàm Tranh lại bên cạnh, bảo cậu ngồi cùng mình.



Ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, Diệp Hàm Tranh nhìn chốc lát, hỏi: “Cậu chủ ăn cơm không?”



Lục Minh Tiêu nói: “Không ăn.”



“Hay là ăn chút đi?”



“Đã nói không ăn.”



“Nhưng…”



“Không có nhưng.”



Diệp Hàm Tranh biết, nói nữa hắn sẽ không vui, thế là cầm áo len lên: “Vậy cậu chủ mặc áo vào được không? Sắp sang năm mới rồi, thím Vương đã nói với tôi, năm mới phải mặc quần áo mới, cái này gọi là từ cũ đón…”



“Ngậm miệng.” Lục Minh Tiêu thiếu kiên nhẫn mặc áo len vào, lại quặm mặt bảo cậu im lặng, hắn vừa bị Lục Hạo Đông giáo huấn một trận, trách hắn không thông báo trước đã vội vàng chạy về, làm rối loạn rất nhiều kế hoạch, hỏi hắn nguyên nhân, hắn lại ngâm miệng không nói, cho nên giằng co hồi lâu.



Mặc dù là lỗi của hắn, nhưng hắn không muốn nhận sai.



Qua rạng sáng, tiếng pháo trúc dần dần nhỏ đi nhiều, người giúp việc ở sân sau đã nghỉ ngơi cả, Lục Minh Tiêu cũng chuẩn bị rửa mặt, vừa định đứng lên, bả vai đột nhiên nặng xuống, phát hiện Diệp Hàm Tranh vậy mà dựa vào người hắn ngủ tít thò lò, giao thừa đêm nay, cậu đi theo đám người hầu bận bịu cả ngày, thực sự mệt rồi.



Ánh mắt của Lục Minh Tiêu rơi trên mũi cậu, tại từ từ ngồi về chỗ cũ, một đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm xa xa, Lục thiếu gia đột nhiên nghiêng đầu sang, quay về phía khóe miệng khẽ nhếch của cậu, hôn một cái.