Tranh Tranh

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Tin đồn giống như một đám lửa rơi trong cỏ dại, gió lớn thổi qua, lửa rừng không ngớt.



Mới đầu chỉ là mấy nam sinh ngồi ở bàn sau nhỏ giọng thảo luận, trong vòng một đêm không bị khống chế, đã truyền khắp cả khối.



“Ê, đã nghe chưa? Mẹ của Diệp Hàm Tranh lớp số một, là diễn viên phim cấp ba.”



“Móa, thật á?”



“Tất nhiên là thật, trông giống lắm, một cái khuôn đúc ra! Tuyệt đối là ruột thịt.”



“Đậu má, có ảnh không?”



“Có, tao gửi cho mày.”



Sau khi Diệp Hàm Tranh đến thành phố Kỳ An, đã rất lâu chưa nghĩ tới Diệp Chi Lan, bà đi một mình thoải mái, cũng không thường gặp trong mơ, thỉnh thoảng gặp một lần, mặc quần áo diễn xuất gọn gàng xinh đẹp, dần dần, Diệp Hàm Tranh cũng sắp quên rồi, nghề nghiệp của bà không vẻ vang cho lắm.



“Rầm” một tiếng thật lớn, cái ghế sau bàn học ngã trên mặt đất, giáo viên ngữ văn đang viết chữ trên bảng, nhíu mày quay đầu, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đột ngột đứng lên, hỏi: “Bạn học Diệp, có chuyện gì?”



Diệp Hàm Tranh sững sờ nhìn chằm chằm vào trang sách vừa lật ra, hai tay run rẩy.



“Bạn học Diệp?”



Diệp Hàm Tranh bỗng nhiên bừng tỉnh, vội nói: “Có!”



“Em có vấn đề gì?”



“Không, không có ạ.”



“Không có thì mau ngồi xuống, không được quấy nhiễu kỷ luật lớp học.”
“Giọng sao vậy?” Trong nháy mắt Lục Minh Tiêu nghe thấy cậu lên tiếng, nhận ra giọng nói không đúng, cau mày hỏi: “Rốt cuộc làm sao?”



“A…” Diệp Hàm Tranh có phần bất lực mà lắc đầu, cậu vẫn luôn chịu đựng không khóc, nhưng nghe được giọng nói bức thiết của Lục Minh Tiêu, nước mắt giấu trong hốc mắt dễ như trở bàn tay mà rơi xuống, “Không, không sao.”



“Nói dối.”



Diệp Hàm Tranh nói: “Thật sự không sao, chỉ là, chỉ là bị cảm nhẹ.” Lại giả vờ ho hai tiếng, xấu hổ nói: “Chắc là buổi tối đá chăn, cảm lạnh.”



“Đồ đần.” Lục Minh Tiêu tin lý do này, dặn dò cậu uống thuốc, lại dùng tay kia gửi cho quản gia một tin nhắn, bảo ông buổi tối lúc không ngủ được đi giúp Diệp Hàm Tranh đắp chăn, lúc này lại không chê quản gia lớn tuổi, sắp xếp xong xuôi mới nói: “Tan học về giúp tôi tìm một phần tài liệu, trong ngăn kéo thứ hai ở phòng sách.”



Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cậu chủ cần dùng gấp không?”



Lục Minh Tiêu nói: “Không gấp, uống thuốc xong lại đưa cho tôi.” Hắn cúp điện thoại, lại vùi đầu vào công việc, Lục Hạo Đông đi cùng hắn, nhìn thoáng qua cơm trưa nguội lạnh và cơm tối vừa đưa tới, trầm giọng nói: “Con vẫn có ba ngày, không cần vội như thế.”



Lục Minh Tiêu không để ý tới ông ta, một lúc lâu sau, mới tranh thủ nói: “Vội hay không là chuyện của con, ba chỉ cần thực hiện lời hứa của ba sau chuyện này là được rồi.”



Lục Hạo Đông nói: “Con muốn ở lại trong nước học đại học đến vậy?”



Lục Minh Tiêu nói: “Đi đâu học căn bản không quan trọng, nếu con có thể dựa theo yêu cầu của ba xử lý tốt công việc này, chứng minh con có đầy đủ năng lực.”



“Nhưng ba cũng không cảm thấy con có đầy đủ năng lực, yêu một người.” Đáy mắt Lục Hạo Đông thâm trầm, xoay chiếc nhẫn trên ngón út nhìn hắn.



Lục Minh Tiêu đối đầu với ánh mắt sắc bén của ông ta: “Ba có ý gì?”



Lục Hạo Đông: “Ba nhìn thấy con hôn đứa trẻ kia.”



“Con muốn ở lại trong nước như vậy, là vì nó.”