Tranh Tranh

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:41 18/04/20


Buổi sáng tháng mười một hơi lạnh, quản gia xách cặp, đứng ở cửa xe, tự đưa Lục Minh Tiêu đến trường, lần này cũng để Diệp Hàm Tranh đi theo, bảo cậu ngồi ghế sau.



Từ nhà họ Lục đến trường tiểu học ở trung tâm thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn một tiếng, Lục Minh Tiêu ngủ không ngon, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, hắn không thân với Diệp Hàm Tranh, không có gì để nói, có thể cho người ở lại, một là vì cậu biết buộc dây giày, hai là chống phiền, nếu Diệp Hàm Tranh chủ động mở miệng, thì tùy ý đáp lại, coi như lấp liếm cho qua với Trình Thư Uẩn, khỏi phải luôn luôn muốn tìm bạn chơi cho hắn, nghe đến nỗi đau cả tai.



Lục Minh Tiêu đi học ở một ngôi trường công lập, bên trong có những đứa trẻ từ mọi tầng lớp, nhà họ Lục khiêm tốn, chưa từng trắng tợn tuyên dương thân phận của Lục Minh Tiêu, nhưng chỉ dựa vào dòng họ và quản gia thỉnh thoảng lộ mặt, vẫn khiến phần lớn phụ huynh nhìn ra manh mối, lén lút để con cái nhà mình tiếp xúc nhiều với Lục Minh Tiêu.



Trong đó có một người tên là Hồ Triết, tuổi còn nhỏ chính là một người khôn ranh, mỗi ngày đi theo sau lưng Lục Minh Tiêu, đưa đồ ăn cho hắn, chép bài tập giúp hắn, Garage Kit bản giới hạn mua từ nước ngoài cũng cho hắn chơi, có áp phích của ngôi sao bóng đá ký tên cũng đưa cho hắn, cam tâm tình nguyện làm người hầu cho hắn, người khác giành với nó, nó còn không vui lòng, mặc dù Lục Minh Tiêu không để ý tới nó, áp phích và Garage Kit cũng ném sang bên, nhưng Hồ Triết vẫn sẵn lòng đi theo hắn chạy trước chạy sau.



Lúc tan học, quản gia lại dẫn Diệp Hàm Tranh tới đón người, Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn đứng ở cổng trường, nhận lấy cặp của Lục Minh Tiêu, cậu cũng đang tuổi học tập, quản gia đứng thế nào, cậu đứng thế đó, lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu, cung kính.



“Người kia là ai?” Hồ Triết đứng ở đằng xa, hỏi một bạn học bên cạnh.



Bạn học nói: “Chắc là con của tài xế?”



Một người lại nói: “Không biết, chắc là một người hầu nhỏ.”



“Người hầu trong nhà Lục Minh Tiêu cũng rất nhiều, nhà cậu ra thật sự giàu lắm hả?”



“Thật mà, mẹ tôi nói thậm chí đứng đầu bảng danh sách gì đó ở nước ngoài, rất lợi hại.”



“Vậy tại sao cậu ta lại học chung trường với bọn mình?”



“Đây là khiêm tốn, khiêm tốn có biết không hả.” Giữa học sinh tiểu học không có bí mật gì, khiêm tốn nữa cũng có thể truyền đi cho mọi người đều biết.




Câu thứ hai nói: “Mặc quần áo vào trước đi.”



Lúc quản gia nhận được điện thoại chạy tới, hai đứa trẻ đang ngồi trong phòng bảo vệ, Lục Minh Tiêu mặc áo khoác rất dày, Diệp Hàm Tranh mặc áo khoác của Lục Minh Tiêu, giống như phạt đứng, dựa vào máy sưởi.



“Sao giờ mới đến?” Lục Minh Tiêu thối mặt mất hứng hỏi.



Quản gia nói: “Mua mấy bộ quần áo cho Hàm Tranh.”



“Vậy bảo cậu ta mặc vào.”



“Được.”



Lục Minh Tiêu không muốn đợi họ, đứng lên đi ra ngoài, quản gia đưa quần áo cho Diệp Hàm Tranh đi theo ở phía sau.



Lục tiểu thiếu gia hỏi: “Tại sao cậu ta vẫn không đi học?”



Quản gia nói: “Phải xem cậu chủ có bằng lòng để nó ở lại lâu dài không.”



“Chậc.” Lục Minh Tiêu ghét bỏ thậm tệ: “Mau để nó đi học, quần áo và người cái nào quan trọng cũng không biết, cũng đần quá rồi.”



Diệp Hàm Tranh mặc quần áo xong đi ra, Lục Minh Tiêu lại bổ sung thêm một câu với cậu: “Tôi cũng không cần đồ đần độn, đần độn sẽ truyền nhiễm.”