Tranh Tranh

Chương 45 :

Ngày đăng: 09:42 18/04/20


Hiếm khi trong nhà có khách tới, hai cụ già rất vui, nhưng không nhìn ra bất kỳ điểm giống nhau nào giữa hai anh em, ngẫm lại cũng là bình thường, nói cho cùng không phải một mẹ sinh ra.



Trên bàn cơm, thím Vương thân thiết hỏi Lục Minh Tiêu: “Tiểu Lục làm gì nhỉ?”



Nghe thấy xưng hô này, hạt cơm vẫn chưa nuốt xuống của Diệp Hàm Tranh suýt nữa mắc trong cuống họng, vội vàng quay sang bên ho hai tiếng, lại lén lút liếc về phía Lục thiếu gia, mặc dù Lục Minh Tiêu không cười, nhưng cũng không giận, nói với thím Vương: “Cũng làm việc ở Kỳ An.”



Thím Vương đã sớm biết Diệp Chi Lan dựa vào người giàu có, cái loại rất có tiền kia, cho nên vị Tiểu Lục này nói là đi làm, bà cũng không tin chút nào, bà thân với Diệp Hàm Tranh, trong lòng nhất định muốn hiểu rõ một chút tình huống thật, Diệp Hàm Tranh ngoan ngoãn nghe lời từ bé, sẽ không tranh giành, lại được ôm về muộn, nhiều năm như vậy, cũng không biết có từng bị thiệt thòi không.



Thím Vương không phải người trí thức, mặc dù sống một đời với chú Trần nho nhã, nhưng cũng cũng thực tế hơn chú Trần nhiều, bà gắp chút thức ăn cho Lục Minh Tiêu, do dự trong chốc lát, nói: “Là… công ty của nhà mình nhỉ?”



Lục Minh Tiêu gật nhẹ đầu, thím Vương gắp món hắn không thích ăn, nên không động đũa nữa.



Thím Vương quan tâm hỏi: “Công ty đó, hiện tai do ai quản lý?”



Lục Minh Tiêu nói: “Do tôi quản lý.”



“À.” Thím Vương lại gắp qua ít rau xanh, châm chước hỏi: “Vậy, có chức vị của Hàm Tranh không? Tôi nghe nói, nó đi làm ở công ty của người khác đấy, trong nhà đã có công ty tại sao còn…”



Chú Trần vừa nghe thấy lời này, biết ngay thím Vương muốn nói gì tiếp, vội vàng đụng đụng cánh tay bà: “Im lặng, ăn cơm nhanh lên.”



Thím Vương cũng biết hỏi như vậy không tốt, nhưng không hỏi bà lại không yên lòng, vị Tiểu Lục này tuy rằng rất có lễ phép, nhưng trông rất dữ. Bà nhìn rõ xa, sợ sau này phân chia tài sản, không có phần của Diệp Hàm Tranh thì phải làm sao? Lại thêm Diệp Chi Lan không lên được mặt bàn, ở nhà có tiền chắc chắn phải bị kỳ thị. Lại nhìn Lục Minh Tiêu, trong lòng hơi áy náy, cảm thấy mình kích động quá, muốn đổi chủ đề, Lục Minh Tiêu lại đáp: “Vẫn luôn có chức vị của cậu ấy.”



Thím Vương nói: “Thật hả?”



“Chuyện này bà yên tâm, nếu như cậu ấy muốn đến Lục thị, bất cứ lúc nào cũng có thể.”



Thím Vương vội vàng gật đầu, nhịn một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Nhà các cậu, chắc là… không chỉ có một công ty nhỉ? Vậy đến lúc đó, ý tôi là…”



“Thím.” Diệp Hàm Tranh gắp hết rau trong đĩa của Lục Minh Tiêu, giúp hắn đổi thành mấy cây nấm và thịt nạc, ấm giọng nói: “Thím đừng lo lắng cho con.”



Thím Vương  không biết tình hình thực tế, vấn đề hỏi ra không ổn, cũng không có cách nào giải thích quá nhiều, cậu sợ những vấn đề này đụng chạm Lục Minh Tiêu, chọc cậu chủ không vui.
“Thật sự không ăn ạ.” Cậu nhếch môi cười: “Cháu thích ăn bánh bột ngô thím làm, chúng ta nhanh trở về ăn cơm đi!”



“Vậy đợi chú chụp mấy tấm nữa.” Chú Trần cầm máy ảnh quay đầu, cậu vội vàng lại nuốt ngụm nước miếng.



Lúc này, có cơn gió nổi lên, bọn trẻ xung quanh kích động nhảy lên, “Mau nhìn mau nhìn kìa! Chong chóng quay rồi!”



“A a a tất cả xoay hết rồi! Đẹp quá đi!”



Cậu tò mò không nhịn được, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy chong chóng đủ loại màu sắc cắm trên giá gỗ quay “xoẹt xoẹt xoẹt”.



Thật sự rất đẹp, mỗi một màu đều khác nhau, người nhìn cũng hoa mắt, nhưng xoay mãi xoay mãi, có một cái đột nhiên dừng lại.



Cậu muốn giơ tay giúp một chút, lại phát hiện cái chong chóng rất xa kia. Vào giờ phút này, đã đi tới trước mặt cậu.



“Cậu, cậu chủ…”



Không biết Lục Minh Tiêu đi đâu, khăn quàng cổ lúc ra ngoài cột chặt hơi tán loạn trên cổ.



Hắn nhìn Diệp Hàm Tranh, mặt không biểu cảm hỏi: “Cậu muốn cái gì?”



Diệp Hàm Tranh hơi mê man.



Lục thiếu gia nói: “Tấm ảnh kia, cậu quay đầu lại là muốn cái gì?”



Diệp Hàm Tranh ngẩn ra, nhìn thấy trong tay của Lục Minh Tiêu còn xách theo một cái túi, bên trong đựng bánh kẹo và đồ ăn vặt không biết mua được ở đâu, vành mắt lập tức đỏ lên.



“Nói nhanh lên.” Lục thiếu gia nghiêng mặt sang bên, có hơi biệt nữu: “Không cần thì ném cho thằng cu bên cạnh, dù sao mấy thứ ngây thơ lại khó ăn này giữ lại cũng vô… dụng…”



Hắn miễn cưỡng nói hết lời, rốt cuộc nói không nên lời câu thứ hai. Diệp Hàm Tranh bám vào bả vai hắn, hôn lên đôi môi của hắn.