Trẻ Và Vụng Về

Chương 15 : Đã là thanh niên thì nên

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Khi còn nhỏ và cho đến tận bây giờ, một trong những điều mà mình ghét nghe nhất trên đời đó là: "mày không làm được đâu". "Không làm được" khác với "làm sai rồi" và "không biết gì" rất nhiều. Và ở cương vị một đứa trẻ đã có thể liệt vào dạng thanh-niên-cứng, mình nghĩ là tất cả những gì chúng ta cần phải nghe khi còn nhỉ đó là: "cố lên, mình biết cậu làm được".



Có viết rất nhiều, phỏng vấn rất nhiều, nói nhiều đến bao nhiêu đi chăng nữa thì mọi người cũng sẽ vẫn hỏi lại câu: "tại sao lại là Hàn Quốc?" Mình không có thói quen nhắc lại những gì đã nói, nên hôm nay mình chỉ muốn "động Viên" mọi người - những nhà chinh phục đam mê và ước mơ không được ủng hộ của chúng ta ba khái niệm: Muốn, Thích, Cứng. (Này, đừng có nghĩ lung tung đấy nhé.)



Muốn



Rất nhiều người trong số chúng ta không ý thức được việc nếu chúng ta làm một điều gì đó trên đời, bất cứ điều gì trên đời và muốn cảm thấy thành công và hạnh phúc với nó, thì trước tiên chính bản thân bạn hiền phải là người Muốn điều đó. Học cách nhìn nhận vấn đề từ quan điểm của chính mình, từ mong muốn của mình. Hãy trả lời mọi cây hỏi kiểu "tại sao?", "vì sao?" bằng một khái niệm đơn giản nhất của nhân loại: "bởi vì tôi muốn thế". Mọi suy nghĩ về chuyện bạn có thể kiếm được bằng giỏi, tiền tỉ, danh vọng hay bất cứ cái gì cũng phải xuất phát điểm từ việc bạn muốn nó. Nếu bạn hiền đi học tại Mĩ, Anh hay làm bất cứ điều gì từ mong muốn của người khác, chẳng sớm thì muộn, bạn cũng thất bại trong chuyện mưu cầu hạnh phúc cho bản thân. Hãy đi học tại Hàn Quốc nếu bạn muốn, hãy bỏ học nếu bạn thấy cần, hãy tỏ tình với chàng trai hay cô gái mà bạn yêu thầm - chừng nào mọi thứ làm cho bạn cảm thấy toại nguyện thì hãy làm nó! 
Rất nhiều người trong số chúng ta không ý thức được việc nếu chúng ta làm một điều gì đó trên đời, bất cứ điều gì trên đời và muốn cảm thấy thành công và hạnh phúc với nó, thì trước tiên chính bản thân bạn hiền phải là người Muốn điều đó. Học cách nhìn nhận vấn đề từ quan điểm của chính mình, từ mong muốn của mình. Hãy trả lời mọi cây hỏi kiểu "tại sao?", "vì sao?" bằng một khái niệm đơn giản nhất của nhân loại: "bởi vì tôi muốn thế". Mọi suy nghĩ về chuyện bạn có thể kiếm được bằng giỏi, tiền tỉ, danh vọng hay bất cứ cái gì cũng phải xuất phát điểm từ việc bạn muốn nó. Nếu bạn hiền đi học tại Mĩ, Anh hay làm bất cứ điều gì từ mong muốn của người khác, chẳng sớm thì muộn, bạn cũng thất bại trong chuyện mưu cầu hạnh phúc cho bản thân. Hãy đi học tại Hàn Quốc nếu bạn muốn, hãy bỏ học nếu bạn thấy cần, hãy tỏ tình với chàng trai hay cô gái mà bạn yêu thầm - chừng nào mọi thứ làm cho bạn cảm thấy toại nguyện thì hãy làm nó! 



Thích 



Có kha khá người không thích câu trả lời "vì thích vậy" của mình trước nhiều vấn đề. Nhưng mong muốn, đam mê và ước mơ bắt đầu từ cái gì? Đó là bạn Thích một thứ gì đó! Có thể là nhà, xe, đồ ăn, một cô gái đẹp. Bạn có thật sự cần phải giải thích cho người đối diện vì sao bạn thích một thứ gì đó không? Không. Hãy học cách mạnh mẽ và tự hào với những sở thích của mình. Chẳng ai có quyền đánh giá bạn hiền nếu bạn thích một thứ gì đó và nó không ảnh hưởng đến xã hội! Nếu bạn thích Hàn Quốc, thần tượng Hàn hay văn hóa Hàn? Cứ thích đi, hãy học giỏi, học cả tiếng Hàn, cày tiền sang Hàn chơi và đi du lịch, cày học bổng. Thật ra, yêu thích một cái gì đó mới là động lực mạnh mẽ nhất trên đời này, chứ không phải là đồng tiền đâu. 



Cứng
Cứng



Đã là thanh niên thì nên cứng. Học cách bảo vệ những mong muốn và sở thích của mình, học cách phát triển nó, học cách trở thành một biểu tượng cho những khát khao và đam mê của chính mình. Học cách chiến đấu vì nó. Đừng để người khác quyết định cuộc đời mình, đừng trở thành một cành liễu gió thổi hướng nào theo hướng đó hay một trong những kẻ suốt ngày chẳng làm gì, để rồi mãi sau này chỉ có thể up trên facebook rằng: "ngày xưa đã từng ôm mộng theo đuổi, ôi bây giờ nhìn lại thấy đời mình chán quá!" Hãy "gấu" lên một chút vì chính bản thân mình đi. Phần lớn các cô gái hay các anh chàng mờ nhạt thì sẽ trôi tuột qua đầu người khác như chưa từng gặp, nhưng những "thanh niên cứng" thì khó quên lắm! Những nguqòi biết chắc mình muốn gì, thích gì và dám sống để bảo vệ những điều đó thì ai mà quên được? 



Có rất, rất nhiều người nhắn tin cho mình để "xin một chút vitamin lời khuyên cho việc không từ bỏ". Câu trả lời ngắn thôi: mình bắt đầu nghiệp viết từ năm 10 tuổi, "biết" tiếng Việt là bắt đầu muốn viết rồi. Gửi bao nhiêu bài văn, truyện ngắn đi các báo là bấy nhiêu lần...biệt tăm. Dành ba năm viết trọn một cuốn truyện gửi nhà xuất bản, rồi bị từ chối thẳng tay. Nhưng mình đã đi được tới bây giờ,nếu lúc trước mình bỏ cuộc, liệu cuốn sách nhỏ này có thể nằm trên tay bạn hiền? 



"Cái gì của mình, đã muốn thì nhất định nó sẽ là của mình." Chỉ cần đừng bỏ cuộc thôi. Cố lên, mình biết tất cả các bạn đều làm được! Được sinh ra trên đời đã là cả một kỳ tích rồi, chẳng lẽ chút mong muốn cỏn con này còn cản được bọn mình hay sao?