Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 14:46 30/04/20


Edit: Viên Kẹo Nhỏ



Tuy rằng Lục Mộ Trầm đòng ý với Tống Nhiễm sẽ nghĩ lại, nhưng trước sau vẫn không nói ra một đáp án chính xác.



Tống Nhiễm cũng không thúc giục anh, loại chuyện này, thúc giục cũng không thúc giục được.



Huống chi, cô tin tưởng, sớm muộn gì thì Lục Mộ Trầm cũng là của cô.



(Chị tự tin gớm!!!!)



Bởi vì so sánh với mấy nữ sinh theo đuổi anh, thái độ của Lục Mộ Trầm đối với cô, đã quá đặc biệt.



Tuy rằng vẫn chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng cực kì ái muội.



Hai người vẫn như cũ mỗi ngày giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối sau giờ tự học, Tống Nhiễm liền ôm quyển sách chạy đi tìm Lục Mộ Trầm cho cô học bổ túc.



Có đôi khi là toán, có lúc là tiếng Anh.



Lục Mộ Trầm biết rõ Tống Nhiễm không phải đến để học, nhưng chỉ cần cô hỏi, anh liền giảng.



—— Cho dù cô luôn chống cằm cười khanh khách nhìn anh, cũng không nghiêm túc nghe giảng.



Đổi lại là những người khác hỏi anh bài, lại không nghiêm túc nghe, khả năng cao anh đã sớm phát hỏa. Nhưng bởi vì đối phương là Tống Nhiễm, cho nên chẳng sợ giảng lại cho cô mười lần hai mươi lần, anh sẽ không cảm thấy phiền, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại không có cách nào với cô.



Thứ năm, sau tiết tự học buổi tối.



Trong phòng học lớp bốn.



Lần thứ ba Lục Mộ Trầm giảng lại cho Tống Nhiễm một bài toán, ngẩng đầu, hỏi cô: "Bây giờ nghe hiểu chưa?"



Tống Nhiễm biết lần giảng này đã là lần thứ ba, vì thế cuối cùng cũng gật gật đầu: "Nghe hiểu."



Lục Mộ Trầm nhìn cô một cái, trong lòng sáng như gương.



Anh buông bút, lưng dựa vào ghế, tay phải chen vào, bỏ vào túi quần, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Tống Nhiễm, nói: "Nếu nghe hiểu, nói lại những gì tớ vừa giảng cho cậu một lần nữa."



Cái gì???!



Tống Nhiễm nghe vậy, sợ tới mức trợn tròn mắt.



Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Sao vậy? Không phải nghe hiểu sao?"



Tống Nhiễm bĩu môi, trên mặt lộ ra bộ dáng đáng thương vô cùng, trong miệng lẩm bẩm: "Lục Mộ Trầm, cậu phiền chết."



Biết rõ cô nghe không hiểu, còn cố ý vạch trần cô.



Đáng ghét.



Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm bộ dáng bẹp miệng đáng thương, trong lòng bất đắc dĩ cực kì, đau đầu mà vỗ xuống, thở dài: "Haizz, tớ không nên ôm nhiều hi vọng với cậu."



Nói xong, từ trên ghế đứng lên: "Cậu chờ tớ một chút, ta đi toilet, trở về chúng ta đi."




Lục Mộ Trầm: "..."



Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm một lúc lâu không đáp, ý cười trong mắt càng sâu.



Nghiêng đầu, môi dán ở sau tai Lục Mộ Trầm, thanh âm thấp thấp, giống như mê hoặc: "Lục Mộ Trầm, cậu đồng ý làm bạn trai tớ, thì tớ nghe lời cậu, cái gì cũng nghe theo cậu, được không?"



Hô hấp nóng bỏng vào trong tai Lục Mộ Trầm, vừa nóng vừa ngứa.



Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, theo bản năng nghiêng ra chỗ khác.



Tống Nhiễm thấy anh trốn, như một trò đùa dai, cười hì hì đến gần bên tai anh, hô hấp nóng bỏng vào trong tai Lục Mộ Trầm.



Lục Mộ Trầm chỉ cảm thấy cả người giống bị mào cào, khó chịu đến nói không nên lời.



Ấn đường nhíu lại, mở miệng, tiếng nói có chút ám ách: "Tống Nhiễm, cậu đừng đùa."



Tống Nhiễm cười hì hì:: "Tớ không đùa nha."



"Cậu đừng dựa vào gần tớ như vậy."



Tống Nhiễm cười càng vui vẻ: "Tớ không, tớ thích dựa gần cậu như vậy."



Lục Mộ Trầm: "..."



Qua một lát.



Tống Nhiễm nghiêng đầu, mặt dán trên lưng Lục Mộ Trầm, nhắm mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Lục Mộ Trầm, trên người của cậu có một cỗ hương thơm của ánh mặt trời, ta rất thích."



Thanh âm mềm mại, Lục Mộ Trầm nghe được trong lòng phát run.



Gió thổi bên tai, xung quanh yên tĩnh không có một chút âm thanh.



Lục Mộ Trầm cõng Tống Nhiễm, từng bước một chậm rãi đi về phía trước.



Không hiểu sao, thế nhưng bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ gặp.



_____________________________________________



Tác giả có lời muốn nói



Hôm nay vẫn như cũ sẽ là xào gà trêu chọc Nhiễm muội.



Ngày hôm qua có bảo bảo nói muốn xem Lục ca trêu chọc Nhiễm Nhiễm, a ha ha ha ha ha ha ha, muốn tôi cũng rất muốn nhanh lên viết đến nơi đây, Lục ca sẽ trêu chọc, thật vén lên tới, Nhiễm muội ở trước mặt anh căn bản không phải đối thủ, về sau hằng ngày bị trêu chọc đến chân mềm nhũn các cậu tin hay không ( mắt lé cười ha ha ha ha ha ha ~~)



Được, mặt đứng đắn.



Vốn dĩ cho rằng chương này có thể viết đến lúc đi chơi ngoại thành, kết quả một không cẩn thận liền nhầm số lượng từ, chương sau khẳng định có thể viết tới rồi, rất ngọt, đại gia không cần bỏ lỡ (*^__^*)



Ngày hôm qua đại gia bình luận thực nhiệt tình a, hôm nay tiếp tục a các bảo bảo! Muốn các ngươi khen khen Nhiễm muội cùng Lục ca, hoặc là khen khen tôi cũng đúng ha ha ha ( che mặt ~~~~)